Tôi thuận miệng nói là tới đây mua nhà mở trang trại
Kết quả bà cụ kia nói nhà anh có ma phá, khuyên tôi đừng mua.”
Sắc mặt Phương Tư Triệu hơi thay đổi, sau đó nói với vẻ không tin tưởng lắm: “Mấy năm nay tôi về đều không có ai nói chuyện có ma quấy phá gì với tôi cả.”
Chú Lê khuyên anh ta: “Cũng chưa chắc chuyện này là thật, có lẽ là bà cụ vừa rồi nảy lòng tham, muốn bán nhà của mình cho chúng tôi..
cho nên mới nói nhà cậu có ma phá, đừng coi là thật.” Nói tới đây, Chú Lê đột nhiên hỏi Phương Tư Triệu: “Trước kia lúc về đây, có khi nào cậu về đúng vào3giữa tháng, cũng là ngày mười lăm âm lịch không?”
Phương Tư Triệu nhớ lại và nói: “Trước giờ tôi đều không xem lịch âm, cho nên cũng không biết trước đây có bao giờ về đúng vào ngày mười lăm âm lịch hay không, có điều..
mỗi lần tôi về đều không nhìn thấy trên trời có trăng tròn
Thể có phải là mỗi lần về đều không đúng vào mười lăm âm lịch không?”
Chú Lê gật đầu đáp: “Tất nhiên rồi, loại trừ đi khả năng trời nhiều mây thì không nhìn thấy trăng tròn tức là không phải mười lăm.”
Tôi thấy Phương Tư Triệu nghe nói nhà mình có ma phá thì sắc mặt trở nên không tốt bèn đi qua vỗ vai anh ta:0“Đừng lo lắng, cho dù thật sự có cái gì cũng không quan trọng
Chúng tôi đã đi theo anh đến đây rồi, anh còn sợ cái gì chứ?”
Phương Tự Triệu nghe vậy thì vỗ bộp vào gáy: “Đúng vậy..
Có mọi người ở đây thì tất nhiên tôi không cần lo lắng gì cả
Chỉ có điều đột nhiên nghe nói nhà mình có ma nên ít nhiều không kịp chấp nhận
Đi thôi, trong nhà đã quét dọn sạch sẽ rồi.”
Bước vào nhà cũ của nhà họ Phương, đập vào mắt là phòng bếp cùng phòng ăn, còn hai căn phòng hai phía Đông và Tây là phòng ngủ của vợ chồng cụ Phương và hai vợ chồng Phương Tư Quyển
Sau khi bước vào, tôi quan sát5khắp nơi một cách cẩn thận, đồng thời nói với Phương Tư Triệu: “So với năm xưa, bày trí trong nhà có khác gì không?”
Phương Tư Triệu lắc đầu: “Chúng tôi gần như không động gì vào đồ đạc trong nhà...” Tôi gật đầu: “Vậy là tốt rồi..
Ở đây được giữ nguyên càng hoàn chỉnh càng tốt.” Nói xong, tôi đẩy cửa đi vào phòng ngủ phía Đông
Bước vào thì thấy trước đây nó ắt hẳn là phòng của ông bà nội Phương Tự Triệu
Mặc dù đã lâu năm không có ai ở nhưng trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc lá.
“Ông nội anh hút thuốc lá hả?” Tôi quay đầu hỏi Phương Tư Triệu.
Anh ta cười đáp: “Cả đời ông nội tôi đều4không hút thuốc lá, trái lại là bà nội tôi thích hút...”
Tôi gật đầu rồi tiếp tục tìm kiếm trong phòng, muốn tìm ra món đồ có tàn hồn bám vào
Chỉ tiếc là tôi tìm hết một lượt trong ngoài phòng đều không tìm được thứ gì đặc biệt cả.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải đi sang phòng ngủ phía Tây, đây là phòng của gia đình bốn người nhà Phương Tư Quyên, đồ đạc bên trong nhiều hơn phòng phía Đông một ít
Quả nhiên, đi vào thì phát hiện hơi thở cuộc sống trong phòng này mạnh hơn một chút, có bàn trang điểm của nữ và thùng để đồ chơi của trẻ con.
Tôi bước đến trước bàn trang điểm của Phương9Tự Quyến, tiện tay cầm lên một ít đồ trang điểm giá rẻ không biết đã quá hạn sử dụng bao nhiêu năm rồi..
Xem ra mấy thứ này đều không phải vật ưa thích của Phương Tư Quyên.
Phương Tư Triệu đứng sau nhìn thấy tôi chăm chú nhìn đồ trên bàn trang điểm thì khẽ nói với tôi: “Đây là đồ đạc của cô tôi
Từ sau khi họ mất tích, tôi cố hết sức duy trì y nguyên đồ đạc ở đây, chỉ sợ lỡ đâu có một ngày họ trở về mà không thấy đồ của mình sẽ buồn...”
Tôi không biết nói gì thêm, bởi vì tôi biết khi còn chưa tìm được thi hài của những người thân đó, thì tất cả lời nói an ủi đều là nhạt nhẽo
Chỉ có khi tìm được thi hài của những người này, làm rõ ràng sự thật của vụ việc năm xưa thì mới có thể khiến người còn sống được an ủi, cũng có thể khiến vong hồn của người đã chết được yên nghỉ hoàn toàn
Xem trang trí trong này, có vẻ năm xưa điều kiện của nhà họ Phương rất bình thường, ắt hẳn không phải xảy ra chuyện vì hám tài chiếm của..
Tuy nhiên có một số chuyện cũng không dám chắc được, bởi vì phần lớn người già ở nông thôn không thích để lộ chuyện tiền bạc ra ngoài, cho nên rất khó để đánh giá một gia đình nông thôn có tiền hay không bằng sự bày biện trong nhà
Nghĩ đến đây, tôi bèn hỏi Phương Tư Triệu: “Anh có thể chắc chắn là năm đó nhà mình không mất món đồ gì không?” Ai ngờ Phương Tư Triệu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra điều này cũng là mối nghi ngờ trong lòng tôi..
Lúc ấy mỗi năm tôi trở về một lần, công việc của cha lại bận quá nên mấy năm đều không về, cho nên cũng không hiểu biết lắm về chuyện ở quê
Mặc dù lúc trước trong nhà không có dấu vết bị lật tung lên, nhưng sau đó chúng tôi cũng không tìm thấy đồ đạc gì đáng giá cả.”
Nghe vậy, tôi nói luôn: “Ý của anh là các anh cũng không thể chắc chắn trong nhà có mất đồ hay không?
Phương Tự Triệu gật đầu đáp: “Ừ, tôi nghe cha tôi nói, năm đó cô và dượng trồng trọt ở quê, thu nhập hàng năm cũng phải có hơn hai mươi nghìn, cho nên trong tay họ ít nhiều cũng phải có ít tiền tiết kiệm
Nhưng khi đó bà chúng tôi tìm khắp phòng trong phòng ngoài cũng không thấy sổ tiết kiệm hay thẻ ngân hàng gì
Có điều suy cho cùng, đã rất nhiều năm chúng tôi không sống cùng nhau, cho nên chẳng ai dám khẳng định rốt cuộc họ có tiền hay không, hoặc là số tiền đó có bị họ chi hết vào việc mua hạt giống với phân hóa học không...” Tôi nghe vậy cũng cảm thấy ngờ vực, một gia đình dù nghèo thể nào, ít nhiều gì vẫn có ít tiền..
Hơn nữa tôi thấy nhà họ Phương này vào năm đó dù không phải kiểu gia đình có nhiều tiền, nhưng ắt hẳn cũng xem như thu nhập trung bình
Nếu trong nhà không có một chút tiền để dành nào thì khó mà tin được.
Xem ra, vòng tới vòng lui, chuyện này không chừng vẫn có liên quan đến cướp của giết người
Nếu không gia đình sau người này, có già có trẻ, sao lại kết thù oán lớn với ai mà đến mức phải giết chết cả nhà bọn họ như vậy? Chỉ tiếc là đến giờ tôi vẫn chưa tìm thấy món đồ nào có tàn hồn người chết bám vào, cho nên mọi suy đoán đều vẫn chỉ là suy đoán, không có cách nào chứng thực
Rơi vào đường cùng nên tôi đành phải từ bỏ đồ đạc của hai vợ chồng Phương Tư Quyên, chuyển sang chiến đấu với đống đồ chơi của hai đứa trẻ
Đôi khi sự lưu luyến của trẻ con đối với món đồ chơi yêu thích còn mãnh liệt hơn người lớn rất nhiều...
Theo tài liệu mà Phương Tư Triệu cung cấp, trong hai đứa con của Phương Tư Quyên, đứa lớn chín tuổi, đứa nhỏ sáu tuổi
Trong hình vẽ bằng bút sáp đủ mọi màu sắc trên tường thì không khó nhận ra, chúng đều ở vào tuổi rất hiểu động
Khi tôi bước đến trước cái thùng giấy đựng đồ chơi hơi rách kia thì phát hiện bên trong là những món đồ chơi bị hỏng, không phải Ultraman thiểu chân, thì là ô tô mini bị rơi mất bánh xe.