Đêm hôm đó tôi nằm mơ, bố mẹ mình đang trồng hoa cỏ trong căn nhà nhỏ. Họ nói rằng bây giờ họ rất tốt, muốn tôi đừng lo lắng, đừng suy nghĩ đau lòng nữa, có như vậy họ mới yên tâm được…
Sáng hôm sau, áo gối đã ướt đẫm nước mắt.
Từ lúc nhận tro cốt của bố mẹ về, tôi chưa từng khóc, hôm qua là lần đầu tiên. Không ngờ sau khi khóc xong, lòng tôi cũng thấy thoải mái hơn nhiều…
Buổi sáng, chú Lê gọi điện, nói mình đang có một vụ, hỏi tôi có muốn tham gia không. Thấy tôi có vẻ do dự, chú ấy nói: “Đồ ngốc, muốn chăm sóc chị cả đời, thì cháu phải kiếm thật nhiều tiền! Nhớ kĩ, phải kiếm thật nhiều đến mức không cần nghĩ về nó nữa, hiểu không?”
Tôi biết chú Lê nói đúng, bây giờ bố mẹ đã không còn, chị tôi lại như vậy, tôi phải để chị ấy được điều trị bằng thuốc tốt nhất, điều này còn phụ thuộc vào trụ cột là tôi có tiền hay không.
Đến nhà chú Lê, cảm giác như đã rất lâu rồi vậy, nhưng thật ra còn chưa đến hai tháng. Chú Lê làm món canh cua và sườn kho tôi thích ăn nhất, tôi cũng không ăn một miếng sườn nào…
Lúc tôi đi vệ sinh, chú Lê hỏi Đinh Nhất: “Hôm nay món sườn ta làm không ngon à?”
Đinh Nhất lắc đầu nói: “Không phải, con nghe cậu ấy kể, tối hôm bố mẹ qua đời, ba người họ cũng ăn sườn kho...”
Chú Lê nghe xong lập tức trầm mặt, dọn món sườn kho đi.
Sau bữa cơm, chúng tôi uống một chút rượu vang, tâm trạng của tôi cũng thả lỏng, dần dần cũng nói nhiều hơn.
“Chú, cảm ơn chú, bây giờ cháu sẽ quay lại làm việc. Chú nói đúng, cháu phải kiếm tiền, nếu không thì làm sao chữa bệnh cho Chiêu Tài được?” Tôi nói chuyện không đầu không đuôi.
Chú Lê thấy tôi có vẻ say, cười ha hả rót đầy rượu: “Đúng vậy, nghĩ thoáng ra sẽ tốt hơn, cuộc đời con người chính là như thế, không ai có thể ở bên cạnh ai cả đời. Chỉ cần cháu học cách nhìn về phía trước, cuộc sống tươi đẹp vẫn sẽ xuất hiện…”
Đêm qua tôi uống say, chen chúc một phòng với Đinh Nhất. Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy mình uống say thế mà không đau đầu, thì đắc ý chắc tửu lượng của mình đã tăng lên.
Ai ngờ bị Đinh Nhất dội cho chậu nước lạnh: “Cái rắm ấy, dựa vào tửu lượng của cậu hả, đấy là do rượu tốt, không dưới mười nghìn một bình đấy!”
Tôi líu lưỡi nói: “Không thể nào? Lão già kia sao hào phóng bất ngờ thế?”
Đinh Nhất rời giường mặc quần áo vào: “Không phải mua, rượu đấy là khách tặng, không mất tiền thì cứ uống thôi!”
“À! Ha ha..” Tôi cười khan.
Tuy không đau đầu, nhưng trạng thái say rượu vẫn có, dưới chân tôi bồng bềnh như bước trên mây…
Tôi ra phòng ngoài đã thấy chú Lê mua đồ ăn sáng về, đang dọn ra bàn.
Tôi ngửi mùi thơm, bụng sôi òng ọc. chú Lê thấy chúng tôi đã dậy, thì bỏ xấp tài liệu lên bàn nói: “Đây là vụ chú vừa nhận, hai đứa vừa ăn vừa xem đi…”
Tôi đem bánh tiêu nhét vào miệng, tùy tiện rút một tờ giấy lau dầu bám trên tay, rồi mới lật xấp tư liệu đọc cẩn thận.
Nội dung tài liệu rất đơn giản, chỉ mấy tờ giấy là nói rõ ràng, nhưng vì bản gốc là tiếng Anh, nên đằng sau có thêm một phần phiên dịch sang tiếng Trung.
Chuyện này khiến tôi hơi giật mình, không ngờ khách lần này lại là người ngoại quốc.
“Chú Lê, người nước ngoài cũng biết đến chúng ta à?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Chú Lê lắc đầu nói: “Vợ khách hàng này là người Trung Quốc, cho nên họ mới nhờ chúng ta giúp đỡ.”
Tôi gật gật đầu, đọc tiếp. Người này tên là James, ông ta và người vợ Trung Quốc của mình có một cô con gái 15 tuổi, tên tiếng Trung của cô bé là Liễu Tuệ.
Tháng trước, James có một chuyến công tác ở Thụy Sĩ, nên đã đưa cả nhà đến một khách sạn trên núi tuyết nghỉ ngơi. Nhưng không lâu sau, Liễu Tuệ mất tích ở quầy bar của khách sạn. Dù họ nhanh chóng báo cảnh sát, nhưng tìm khắp nơi trong khách sạn vẫn không thấy bóng dáng Liễu Tuệ.
Lúc xem lại video giám sát, họ phát hiện Liễu Tuệ xuất hiện một lúc ở thang máy. Nhưng cô bé lại làm những hành động rất quỷ dị, khiến người ta không thể không liên tưởng đến những hiện tượng tâm linh đáng sợ. Vì thế mẹ Liễu Tuệ mới nghĩ đến việc về nước tìm “Cao nhân” giúp đỡ.
Đọc đến đây, tôi có hơi buồn cười, đây chẳng qua chỉ là chuyện trẻ con dậy thì ngang ngược bỏ nhà đi bình thường, làm gì có chuyện thần bí như thế! Nhưng khi xem tư liệu đoạn video được nhắc tới, lòng tôi nặng trĩu…
Liễu Tuệ xuất hiện trong đoạn video khoảng 2 phút 30 giây, nhưng động tác của cô bé rất quái dị. Đầu tiên khi vào thang máy, cô bé ấn tất cả các tầng, tiếp đó lại thò đầu ra nhìn xung quanh rồi nhanh chóng rụt lại, nấp trong thang máy.
Mấy giây sau, cô bé lại thò đầu ra nhìn, vẻ mặt rất kỳ lạ, giống như đang sợ, lại giống như đang đợi thứ gì đó, tóm lại là quái dị không diễn tả được. Lúc đó cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, ai ngờ hai bên cửa đang đóng dần như đụng phải thứ gì đó, tự động mở ra! Sau đó Liễu Tuệ nhanh chóng ra khỏi thang máy, mất tích…
Thông qua đoạn video trong thang máy, không khó để nhận ra, trọng điểm chính là “không nhìn thấy vật cản cửa”, cũng chính điều này khiến mẹ Liễu Tuệ bị dọa. Cho nên bà ấy mới nghĩ con gái mình bị thứ gì đó không sạch sẽ hại.
Tôi bỏ tư liệu xuống, cầm bánh tiêu lên: “Họ có biết là chúng ta chuyên tìm thi thể không ạ?”
Chú Lê uống một hớp sữa đậu nành, sau đó nói: “Chú nói rồi, nhưng họ vẫn muốn chúng ta đến khách sạn ở Thụy Sĩ kia một chuyến, dù sao Liễu Tuệ cũng đã mất tích được hai tuần rồi.”
“Đi Thụy Sĩ?!” Tôi mém cắn vào đầu lưỡi.
Chú Lê nhìn tôi nói: “Xem cháu kìa, đi Thụy Sĩ thì sao? Chúng ta lấy thân phận khách du lịch đến đó, cha mẹ Liễu Tuệ sẽ chờ ở khách sạn, nghe nói họ là khách quen ở đó.”
Tôi cảm thấy kỳ quái vô cùng, nếu là khách sạn thường xuyên đến, thì sao một cô bé đã 15 tuổi lại vô cớ mất tích được? Việc này có lẽ không đơn giản như tôi nghĩ…
Ba ngày sau, tôi theo chú Lê và Đinh Nhất tham dự một tour du lịch 13 ngày, ngồi máy bay đến Zürich, Thụy Sĩ.