Người trong nghề cả, Viên Mục Dã không ngại ngần kể cho chú họ đây là em trai mình, chết lúc sáu tuổi. Vì tình cảm hai anh em tốt đẹp nên cậu ta giữ cậu em bên người. Mỗi nhà mỗi cảnh, chú họ nghe xong không hỏi thêm, đổi chủ đề: “Con dao ở chỗ cậu?”
Viên Mục Dã thành2thật: “Vâng. Con dao kia nặng tà tính, cháu sợ đặt nó ở phòng vật chứng sẽ có chuyện nên cầm về nhà trấn bằng phù. Dù vậy, em trai cháu vẫn bị nó ảnh hưởng, tính tình trở nên thô bạo...” Chủ họ có vẻ hưng phấn: “Không sao không sao, tôi thích thu phục những thứ như thế. Chuyện ở đây xong, tôi về lấy dao găm chỗ cậu.” Trước đó tôi đã nói trước5với Viên Mục Dã nên cậu ta cũng thoải mái để chú họ lấy dao, vui vẻ đồng ý. Chú họ bấm đốt ngón tay, quay sang nói với chú Lê: “Cũng đến lúc rồi, ra bờ biển nhìn xem sao!”
Sau 12 giờ đêm, chúng tôi ra bãi biển xảy ra chuyện. Chú họ đứng một lúc, sau đó lấy nhang và vàng mã đã chuẩn bị sẵn đốt bên bờ biển. Vàng mã cháy rụi cũng6là lúc gió lạnh bắt đầu thổi ù ù. Ám khí xung quanh càng lúc càng nặng. Tôi thấy những cái bóng bước từ dưới biển lên... Đó hẳn là oan hồn những người bị ba anh em Lưu Tam hại chết nhiều năm nay.
Những oan hồn lững lờ bay lên bờ nhưng không thể thoát khỏi nước biển dưới chân. Tất cả dập dờn theo sóng biển, ra sức hít hà mùi hương trong không khí.
Có5người nói trong các loại hồn ma, ma da là khổ nhất, ma da chết giữa biển lại là loại thảm nhất! Bọn họ cả ngày phải lang thang giữa biển cả mênh mang, ban ngày phơi nắng chịu gió, không có nổi một nơi trú thân, cả ngày chịu đựng giày vò.
Những vong hồn bị chết đuối trên biển cũng khó tìm thể thân nên họ cũng đành chịu đựng khổ sở trên biển khơi, sau3đó tiêu vong theo thời gian.
Họ cũng không thể hưởng nhang đèn cúng bái nên khi chú họ đốt đồ, có lẽ tất cả các du hồn trong biển quanh đây đều xuất hiện. Chúng tôi không thấy Phương Tổ và Lưu Nghiên trong những du hồn này. Loại ma mới như bọn họ đáng ra mới dễ triệu hồi! Bọn họ mới chỉ chết trong thời gian ngắn, thậm chí có lẽ còn chưa biết mình đã chết. Viên Lỗi thấy một đám vong hồn đột nhiên xuất hiện, từ từ lại gần... So với đám ma quỷ mặt mày nhợt nhạt, thân thể trương phình, Viên Lỗi nhìn vẫn còn đáng yêu chán.
Vì cùng là vong hồn chết dưới nước, Viên Lỗi cũng đồng cảm với nỗi khổ của bọn họ. Nhờ mệnh cách đặc biệt của Viện Mục Dã mà cậu ta không bị giữ trong nước, không thì sẽ phải chịu khổ dưới nước như bọn họ, cuối cùng biến mất...
Tôi thấy Viên Lỗi nói chuyện với bọn họ. Tiếng sóng biển quá to, chúng tôi chỉ có thể thấy miệng họ mở ra khép vào dưới ánh trăng. Còn nội dung câu chuyện thì phải chờ Viên Lỗi quay lại mới biết. Gió biển ào ào, hương tàn chóng tắt. Những du hồn phiêu đãng cũng dần dần chìm vào biển khơi. Lúc này, Viên Lỗi chạy về cạnh anh trai: “Hình như bọn họ rất sợ. Họ nói quanh đây có hai thứ lợi hại, không giống bọn họ lắm...” Nghe tiểu quỷ nói, mọi người cảm thấy nặng nề hẳn. Du hồn đã chết rồi còn phải sợ gì chứ? Chẳng nhẽ đúng như chú Lê nói, Phương Tổ và Lưu Nghiên đã thành sát?
Đúng lúc này, giữa đám vong hồn, một bóng hình quen thuộc xuất hiện. Hắn trốn sau đám ma quỷ, lén lút hít khói hương. Khi các con ma khác đi, chúng tôi mới thấy hắn. Tôi đưa tay chỉ: “Kia chẳng phải Lựu Mộc Khảm sao?” Chú họ muốn cầu hôn của Lưu Mộc Khảm nhưng thử mãi không được, cuối cùng đành chịu: “Hồn phách người này không hoàn thiện. Hiện giờ chúng ta chỉ thấy được một hồn một phách của hắn, còn lại chắc bị ăn mất rồi...”
“Sát có thể ăn quỷ hồn?” Tôi giật mình
Chú họ lắc đầu: “Sát lâu năm có thể ăn được du hồn, nhưng Phương Tổ và Lưu Nghiên mới chết trong thời gian ngắn đã hóa sát thì hiếm thấy. Giờ chú cũng không dám chắc họ đã hóa thành gì.” Chú họ nhìn mặt biển đen như mực, im lặng trong chốc lát rồi đột nhiên quay lại nói với Viện Mục Dã và Bạch Kiện: “Sáng mai tôi muốn xem hai cái xác chết chìm kia...”
Bạch Kiện cảm thấy hơi khó nhưng vẫn gật đầu: “Được... Mai cháu hỏi cảnh sát địa phương thử xem.”
Sáng sớm hôm sau, tôi đưa lão Triệu và Chiêu Tài vào bãi tắm để họ ăn chơi nhưng vẫn dặn không được xuống nước. Mấy người chúng tôi lái xe hơn hai mươi cây số đến trụ sở công an địa phương để xem xác Lưu Mộc Căn và Lưu Mộc Khám...
Thật ra Bạch Kiện không quen ai ở đây cả nhưng may mà anh ta vẫn mang theo giấy tờ tùy thân, cũng nói rõ chúng tôi là người chứng kiến hiện trường vụ án hôm đó. Cảnh sát địa phương chưa từng gặp Bạch Kiện nhưng đã từng nghe tên. Dù sao đây cũng là nhân vật lợi hại nổi danh toàn tỉnh, đột nhiên xuất hiện ở nơi nhỏ nhoi này giúp họ phá án, họ cầu còn chẳng được.
Bạch Kiện không đòi hỏi gì nhiều, chỉ nói muốn xem hai xác chết và kết quả khám nghiệm tử thi. Đây không phải là địa bàn của Bạch Kiện, chúng tôi không thể vào theo anh ta. Cuối cùng, Viên Mục Dã và Bạch Kiện dẫn chú họ vào phòng pháp y. Đang đúng lúc kiểm tra xác chết của Lưu Mộc Khảm nên khi bọn họ đi ra, nhìn vẻ mặt rất tươi tỉnh. Viên Mục Dã nói với chúng tôi: “Xác của anh em nhà họ Lưu có vấn đề, hơi khác lúc dưới biển...” Tôi nghi ngờ hỏi: “Khác chỗ nào? Ngâm nước nên bị phù?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Trước khi vớt lên bờ, chúng ta vẫn luôn chú ý vào tự thể của họ nên không để ý người. Vừa rồi tôi vào xem, thấy hình xăm sau lưng họ biến mất rồi.”