Nói xong, cô vội vàng gấp gáp đi về phía đường cái đối diện.
Đông Quách Dị đuổi theo, nói: “Tôn tiểu thư, không sao đâu, không cần gấp như vậy.”
“Chỗ này quả thật hơi loạn, bây giờ cũng hơn mười hai giờ. Thôi chết, không biết chồng tôi có về trước hay không, bị anh ta bắt được thì tôi chết chắc.” Kỷ Hi Nguyệt vừa đi vừa nói, chính là để cho Đông Quách Dị giảm bớt phòng bị.
Đông Quách Dị cười nói: “Xem ra, Tôn Nguyệt tiểu thư rất sợ chồng!”
“Ha ha, đúng vậy, nếu anh ta biết tôi ở sòng bạc thì nhất định sẽ cãi nhau, tôi đây không phải không muốn đánh anh ta à?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói vậy.
Đông Quách Dị nghe xong, đánh anh ta? Xem ra là Tôn Nguyệt đánh chồng, vật thì quả nhiên cô là người tu luyện khí công?
“Khụ khụ, tính tình tôi không tốt lắm, một khi nổi nóng, không thể khống chế chính mình, lại đánh nhau với chồng, vậy thì phải ly hôn rồi.” Kỷ Hi Nguyệt còn nói thêm.
Vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến hẻm tối nơi Lan Khê đậu xe.
Đông Quách Dị thấy hình dáng chiếc xe, là chiếc xe màu đen bình thường, còn tưởng phía sau còn có một chiếc siêu xe đi theo.
Mặt đất hơi bẩn, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thời gian không chênh lệch lắm, hai người cũng đã tiến vào khu vực bóng tối, cô đột nhiên hét lên một tiếng, cả người lập tức ngã xuống bên cạnh.
Dáng vẻ kia giống như giẫm phải cái gì, trật chân.
Đông Quách Dị phản ứng theo bản năng, lập tức tiến lên một bước đỡ Kỷ Hi Nguyệt.
Đúng lúc này, Kỷ Hi Nguyệt ra tay, chiếc nhẫn gây mê trên ngón tay đã sớm bị cô mở ra, lập tức ghim vào trong cánh tay Đông Quách Dị.
Đông Quách Dị đã phát giác, lập tức đẩy Kỷ Hi Nguyệt ra, hoảng sợ nói: “Cô là ai?”
Kỷ Hi Nguyệt đứng thẳng, nói: “Ngại quá, có người muốn gặp ông.” Nói xong, trong lòng đã đếm tới năm.
Sau đó nhìn thấy Đông Quách Dị ngã xuống, trong lúc hai mắt vẫn đang khiếp sợ.
Thuốc mê này có thể gây mê cả voi, cho nên hiệu quả đương nhiên tốt, Kỷ Hi Nguyệt nâng người đàn ông vừa ngã xuống, trực tiếp kéo ông ta tới cốp xe Lan Khê, ném vào trong.
Kỷ Hi Nguyệt, Lan Khê cười nói: “Đại tiểu thư mưu kế giỏi.” Vừa nói, xe cũng đã chạy ra ngoài.
“Không có mưu kế gì, chỉ là khiến ông ta tò mò, ha ha. Đúng rồi, tôi thắng được một tỷ.” Kỷ Hi Nguyệt nhịn không được cười thành tiếng.
“Cái gì!” Xe của Lan Khê suýt nữa đâm lên vỉa hè cho người đi bộ: “Một tỷ? Vậy mà cô, cô còn có thể đi ra ngoài?”
“Không phải tôi đã đi ra sao rồi đó sao?” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười, nói: “Có lẽ là vị Đông Quách tiên sinh này đã giúp cho tôi, ha ha ha.”
“Đại tiểu thư, nếu bị chủ nhân biết, có thể sẽ tức giận.” Lan Khê khá lo lắng chuyện này.
“Tức giận? Thắng tiền còn tức giận? Vậy nhất định anh ta có bệnh. Hơn nữa tôi chỉ đánh có một lần thôi, tiền này kiếm quá dễ.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói.
“Nhưng cô thắng nhiều như vậy, sòng bạc sẽ hoàn toàn điều tra cô. Còn cả Đông Quách Dị cũng phải thả về, đây không phải là sớm muộn gì cô cũng bại lộ sao?” Lan Khê nói.
“Tôi cải trang thế này có quỷ mới biết, sau này cũng không cần giả dạng là được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt mếu máo.
“Đại tiểu thư, vậy cô đừng đi vào sòng bạc nữa, sòng bạc có hệ thống nhận diện khuôn mặt, cho dù lần sau cố thay đổi quần áo thì cũng sẽ bị nhận ra.” Lời nói của Lan Khê khiến Kỷ Hi Nguyệt ý thức được có thể cô đã phạm sai lầm.
“Cái gì, vậy nếu tôi để mặt thật đi vào thì cũng có thể nhận ra được hả?” Kỷ Hi Nguyệt mở to mắt, hỏi.