Mục lục
Hàn Thiếu Cực Sủng Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Húc Hàn liếc nhìn cô, ánh mắt đầy sự đau lòng: “Anh không biết, nhưng hiện tại không làm vậy, anh thật sự không biết nên làm thế nào mới quên đi dáng vẻ đang nằm trên giường bệnh của Quy Mao.” Vừa nói anh vừa đưa tay lên ôm lấy đầu mình.



Kỷ Hi Nguyệt bất chợt nhớ ra, trước đây vì để điều tra chuyện của mẹ mình, Triệu Húc Hàn đã phải chứng kiến từng người một chết trước mặt anh, cho nên bây giờ anh rất sợ nhìn thấy chuyện này xảy ra lần nữa.



Vì vậy, vết thương của Quy Mao đã kích thích vết sẹo nằm sâu trong lòng anh, nếu không làm điều gì đó, anh sợ mình sẽ không tha thứ cho bản thân.



Long Bân lái chiếc xe thể thao màu đen với tốc độ như bay đến, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt lập tức lên xe, chiếc xe lại xuất phát đến một nơi vắng người rồi dừng lại.



Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt ngồi trên xe tranh thủ thay quần áo, mũ đen, khẩu trang đen, áo khoác ngoài và quần cũng màu đen, dáng vẻ của họ bây giờ hoàn toàn có thể hòa nhập vào màn đêm.



“Long Bân, cậu nhớ cẩn thận. Nếu có gặp Mai Ngọc, đừng liều mạng, nhất định phải báo cho tôi biết, hiểu chưa?” Triệu Húc Hàn nói với Long Bân.



Long Bân đã biết tình hình của Quy Mao, nên liền nói: “Cậu chủ, tôi hiểu rồi.”



“Tốt, chạy đến nhà bạn gái của Mai Ngọc đi.” Triệu Húc Hàn thở hắt ra.



Long Bân lập tức lái xe qua đó. Chẳng mấy chốc đã đến nơi cách nhà bạn gái của Mai Ngọc khoảng một trăm mét. Sau khi Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt xuống xe, hai người lập tức trở thành vận động viên chạy đêm, sóng vai nhau chạy về phía bên đây.



Dưới ánh sáng nhập nhèm, hai người không thấy được rõ tình hình, nhưng trong nhà bạn gái Mai Ngọc đã bật đèn, chứng tỏ là đã có người quay lại.



Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai di chuyển như những bóng ma về phía sau căn nhà. Phía sau là một khoảng sân, trồng hoa tươi và một hồ bơi nhỏ.



Hai người không cần nạy cửa mà trực tiếp lật người nhảy vào, tiến sát cửa sau.



Từ cửa sau cũng có thể nhìn thấy được ánh đèn trong phòng, Triệu Húc Hàn đưa tay chỉ chỉ với Kỷ Hi Nguyệt, hai người tách nhau ra, từ hai bên cửa sổ nhìn tình hình bên trong.



Bên phía Kỷ Hi Nguyệt có lẽ là phòng của người giúp việc, nên không có người, cũng không sáng đèn, nhưng dựa vào sắc trời có thể nhìn thấy được bên trong rất rõ.



Cửa sổ là loại cửa trượt, Kỷ Hi Nguyệt kéo thử thì thấy nó đã bị khó. Cô lập tức dùng khí công để mở ra, quả nhiên đã mở được, nhưng lại phát ra một tiếng kêu the thé.



Cô giật thót tim, sau đó ra hiệu với Triệu Húc Hàn, lúc này cả người đều khom lưng.



Triệu Húc Hàn đi tới chỗ cô, thấp giọng nói: “Phòng bếp cũng không có người.”



“Vào từ đây đi. Nếu có người thì lập tức ngăn cản, tuyệt đối đừng để người ta hô lên.” Kỷ Hi Nguyệt nói.



Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, đây cũng là suy nghĩ của anh.



Kỷ Hi Nguyệt nhảy vào phòng trước, không hề phát ra tiếng động, Triệu Húc Hàn cũng lập tức vào theo, sau đó còn đóng cửa sổ lại.



Cả hai cùng đi về phía cửa phòng, cánh cửa đang đóng kín.



Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng mở cửa. Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy bên ngoài có ánh đèn, sau đó là tiếng tivi, hình như đang phát tin tức.



Triệu Húc Hàn bước ra ngoài, Kỷ Hi Nguyệt đi theo anh, sau đó hai người nhanh chóng tách ra. Triệu Húc Hàn quan sát người đang xem tivi trong phòng khách, còn Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh xem thử còn người nào khác không.



Nhưng kết quả Kỷ Hi Nguyệt phát hiện, hình như toàn bộ ngôi nhà chỉ có một người đang xem tivi, mặc dù đèn được bật lên khá nhiều, chứng tỏ đây là một cách phòng vệ rất tốt. Bình thường đèn càng sáng, người ta sẽ tưởng là trong nhà đang có rất nhiều người.



Đợi lúc Kỷ Hi Nguyệt kiểm tra xong toàn bộ, bước ra ngoài thì nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang kề dao vào cổ một cô gái. Cô gái đó là người da trắng, rất trẻ, có mái tóc vàng và đôi mắt nâu, vẻ ngoài nhìn rất xinh đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK