Phạm vi nhận thức cũng càng lúc càng rộng hơn, cảm giác huyền diệu làm cho cô tai thính mắt tinh, tinh thần cũng nhanh chóng dâng trào, mọi thứ đều vô cùng rõ ràng.
Vì thế mà khi thím Lý lên tìm cô, bà đã nhận ra khí chất trên người Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn thay đổi, lúc này nhìn cô hệt như một tượng đá bất động.
Vẻ mặt của cô vô cùng tĩnh lặng, như thể đang nhập định, khiến thím Lý không khỏi hoảng hốt. Hơn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn thanh tú và nhẵn mịn của cô lúc này lại tỏa ra một thứ ánh sáng huỳnh quang, vô cùng thần thánh.
Thím Lý có cảm giác Kỷ Hi Nguyệt của lúc này hệt như một vị Bồ Tát sống, suy nghĩ này khiến bà rất muốn đến quỳ lễ.
Kỷ Hi Nguyệt đã sớm nhận ra sự xuất hiện của thím Lý. Hơn nữa trong thế giới nhận thức ấy, cô dường như có thể nhìn thấy được thím Lý từng bước lên cầu thang, cuối cùng đứng ở đầu cầu thang với biểu cảm sững sờ và há hốc.
Cô chậm rãi mở mắt ra, một tia sáng bỗng lóe lên trong đôi đồng tử, ánh mắt nhìn về phía thím Lý, sau đó bật cười rạng rỡ.
Trong khoảnh khắc Kỷ Hi Nguyệt mở mắt đột ngột, thím Lý nhìn thấy sự sắc bén thấp thoáng trong đôi đồng tử của cô, nhưng khi cô vừa cười lên lại trở về một Kỷ Hi Nguyệt bình thường.
“Thím Lý, mấy giờ rồi?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Gần chín giờ rồi, tiểu thư.” Thím Lý bước tới, “Tiểu thư, hình như khí công của cô càng ngày càng lợi hại lên đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt cười cười: “Đó là điều tất nhiên. Chứ chẳng lẽ càng luyện càng thụt lùi? Như vậy thật chắc anh Hàn cười cháu chết, đúng không? Xuống dưới thôi. Cháu phải đến đài truyền hình một chuyến, buổi tối ghé qua bên chỗ bố ăn cơm. Thím Lý nhớ qua đó nhé. Tối mai cháu với anh Hàn phải đi Pháp rồi.”
“Được, cậu chủ đã dặn tôi rồi.” Thím Lý nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Vậy cháu đi tắm rửa rồi đi làm đây, tiện thể xinh nghĩ phép luôn.”
Cô nói xong thì sải bước xuống lầu, thím Lý nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Sao bà không học được khí công nhỉ? Có điều tiểu thư lợi hại như vậy cũng đủ trở thành một trợ thủ đắc lực cho cậu chủ rồi.
Kỷ Hi Nguyệt tắm rửa xong, vừa bước ra thì tivi cũng đúng lúc đang phát quảng cáo của Trần Á Nam, cô hết sức ngạc nhiên, đứng xem như trời trồng.
“Thím Lý, quảng cáo này thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thím Lý.
Thím Lý đáp: “Rất tốt. Dầu nhưng không bết dính, nam diễn viên cũng đẹp trai xán lạn. Tiểu thư, của Húc Nguyệt sản xuất à?”
“Haha, nó đó!” Kỷ Hi Nguyệt có chút đắc ý, “Tên nhóc này tương lai có thể trở thành cây hái ra tiền cho Húc Nguyệt đấy. Được rồi, cháu đi đây.”
Lúc này Kỷ Hi Nguyệt đã hóa trang thành Vương Nguyệt, mang ba lô lên lưng bước ra cửa. La Hi vẫn chưa về nên cô đi bộ đến chỗ làm. Cô không muốn lái xe vì quả thực quá phô trương.
Vừa đến bộ phận tin tức của Cảng Long, mọi người liền xúm vào hỏi thăm Vương Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt mang về không ít quà cáp, ai cũng có phần, người nào cũng cười rất vui vẻ.
“Chị Nguyệt, mau xem tin tức đi!” Liễu Đông nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt liền đưa mắt nhìn vào máy tính trên bàn Liễu Đông, trong đó là một số cảnh hiện trường về hành động truy bắt bọn buôn lậu m.a tú.y tối qua.
Mục đích chính là để nói với công chúng rằng hoạt động truy bắt bọn buôn lậu m.a tú.y này về cơ bản đã kết thúc, tên trùm Hắc Trạch Minh đã bị bắt và một danh sách những kẻ buôn lậu m.a tú.y đã được tìm thấy. Có một số trên buôn lậu m.a tú.y có tên trên danh sách đang chạy trốn, cảnh sát đã phát lệnh truy nã toàn quốc.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy hình ảnh của Hắc Trạch Minh và mấy tên đồng bọn của hắn thì rất hài lòng, cuối cùng cũng đã hoàn thành một phân đoạn.
Có điều cô vẫn chưa thấy hình của trưởng phòng Kim, không biết là đã xử lý thế nào. Công lao lần này gần như là dành hết cho sự hợp tác của cảnh sát Cảng Thành, còn đội đặc nhiệm của Hạ Tâm Lan thì chỉ nhắc đến sơ sơ.