“Ôi dồi, dọa người ta sợ chết khiếp luôn ấy, cứ như ai đó đã làm sai chuyện.” Kỷ Hi Nguyệt trề môi, bắt đầu ăn uống.
Triệu Húc Hàn nhủ bụng, đúng là đã làm sai chuyện, nhưng người làm sai là anh.
Lời nói của Cố Cửu cứ mãi luẩn quẩn trong đầu anh, người anh em từng sẵn sàng đỡ đạn cho anh lại thích người phụ nữ của anh, nghĩ đến thôi là anh lại tức giận.
Nhưng điều này cũng chứng tỏ Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất đặc biệt, nếu không sao bây giờ chuyện gì anh cũng suy tính thiệt hơn cho cô?
Trước đây anh vẫn nghĩ mình quan tâm chăm sóc Kỷ Hi Nguyệt là bởi vì bí mật đó, nhưng trong hai tháng qua, anh đã nhận thức được điểm bất ổn của bản thân, đó là bất cứ chuyện gì liên quan đến Kỷ Hi Nguyệt cũng đều tác động đến thần kinh của anh.
Nếu nói anh không quan tâm, không thích, vậy chẳng khác gì đang tự gạt mình dối người.
Nhớ đến cảnh tượng tối qua, anh chợt nhận ra mình là người muốn đối xử tốt với cô nhất, nhưng đồng thời cũng là người tổn thương cô sâu sắc nhất. Anh thấy tự trách, đau lòng và áy náy.
Cộng thêm tên tình địch trâng tráo Cố Cửu kia, làm sao anh có thể giữ được vẻ mặt bình thường cơ chứ?
“Không sao, có chút chuyện phiền lòng thôi.” Triệu Húc Hàn đáp.
Kỷ Hi Nguyệt biết anh không muốn nói, nên cô cũng không hỏi nhiều, nghĩ ngợi chút rồi lên tiếng: “Được rồi, không nói thì không nói. Phải rồi anh Hàn, sao tối qua em lại ngủ trên giường anh vậy?”
Nói rồi sắc mặt cô có chút phiếm hồng, ít nhất thì cô vẫn còn nhớ chuyện anh đã hôn cô, còn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, lúc đó cô nhận ra là anh đã có cảm tình với mình.
“Em không nhớ à?” Triệu Húc Hàn cố ý kinh ngạc, nhưng trong lòng thầm mừng rỡ, anh không cần hỏi, để cô tự nói ra sẽ tự nhiên hơn.
Nhưng điều này cũng chứng tỏ là triệu chứng của cô khá nghiêm trọng, là thật sự đã mất trí nhớ.
“Em, tối qua em mệt quá nên ngủ thiếp đi.” Triệu Húc Hàn khẽ cau mày nói.
“Hả! Ngủ quên? Anh massage cho em sao?” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục hỏi, dù sao cô cũng đã biết không hề có phát sinh quan hệ.
“Đâu có, là em tự nằm vật ra rồi ngủ thiếp đi đấy chứ.” Triệu Húc Hàn đáp.
“Á, thật sao?” Kỷ Hi Nguyệt gãi gãi đầu. Không lý nào, một mỹ nam trần truồng nằm bên cạnh như vậy mà cô lại ngủ thiếp đi trong khi chưa kịp làm gì?
Điều này không hề khoa học chút nào!
“Ừm.” Triệu Húc Hàn gật đầu, “ Chắc do em huấn luyện mệt quá đấy.”
“Nhưng, nhưng em nhớ anh..?” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay chỉ chỉ vào môi mình, cô nhớ anh có hôn cô mà.
Mặt Triệu Húc Hàn bỗng đỏ lên, lập tức cúi đầu ăn điểm tâm, giống như đang che giấu vẻ lúng túng và bất an.
“Anh Hàn, anh hôn em mà đúng không? Sao em ngủ thiếp đi được vậy?” Kỷ Hi Nguyệt lấy hết can đảm. Dù sao cô và anh cũng đã thân thiết da thịt từ lâu, còn ngại gì xấu hổ nữa.
Triệu Húc Hàn khẽ ho khan, cố gắng đè nén sự nhốn nháo trong lòng, ngước mắt nhìn cô, sau đó vờ khó chịu nói: “Chỉ hôn em thôi, rồi em ngủ thiếp đi.”
“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, trên mặt đầy vẻ khó tin: “Không phải đấy chứ. Không lẽ nụ hôn của anh Hàn là thuốc thôi miên hay gì?”
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ giật giật, mặt mày lại tối sầm, không phải thuốc thôi miên, mà đúng hơn là giống bùa thôi miên! Làm sao anh không đen mặt được đây?
“Haha, em biết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt thấy sắc mặt anh thay đổi thì chợt hiểu ra, “Thì ra anh Hàn vì chuyện này mà tức giận.”
Triệu Húc Hàn càng sầu não hơn, lạnh lùng liếc cô một cái: “Em vui lắm à?”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức rét run, vội vàng rụt cổ nói: “Đâu, đâu có. Anh Hàn đừng giận mà, chắc do em mệt quá đấy. không phải chỉ là nụ hôn thôi sao?”
Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nhích đầu lại hôn vào khuôn mặt đẹp trai của anh một cái.