“Cô Kỷ đây tài chính hùng hậu nên đâu có sợ tìm không được diễn viên nhỉ?” Phùng Lượng cười khẩy một tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai: “Anh Phùng đã nghĩ thế thì tôi cũng đành chịu. Hôm nay chúng tôi còn nhiều chuyện cần giải quyết, nếu ba vị đây không còn chuyện gì khác, vậy thì xin lỗi nhé.’
Đây rõ ràng là một lệnh đuổi khách rất không khách khí.
Ba người bị Kỷ Hi Nguyệt chọc giận đến nghiến răng nghiến lợi. Vốn dĩ định đến dạy dỗ cho hậu bối một bài học, cũng là để nâng cao tầm quan trọng của ba công ty lâu đời của bọn họ, nhưng không ngờ Kỷ Hi Nguyệt thật sự là trời không sợ, đất không sợ.
“Ba vị, chủ tịch của chúng tôi rất bận. Mời các vị đi lối này!” Cố Cửu đưa tay bày ra tư thế tiễn khách.
“Kỷ Hi Nguyệt, cô cứ giữ thái độ như vậy thì sau này nhất đinh sẽ thua lỗ!” Phùng Lượng còn căm phẫn nói một câu.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Tôi còn trẻ, thua lỗ một chút thì đã sao? Hơn nữa, đã mở công ty rồi, còn ngại gì lỗ hay không lỗ. Nếu không đủ khả năng chơi thì sẽ không mở rồi, đúng không?”
“Cô! Được, được lắm. Cô đúng là tuổi trẻ có tài có khí phách!” Câu này của Phùng Lượng là đang mỉa mai Kỷ Hi Nguyệt.
“Cám ơn anh Phùng đã quá khen, Kỷ Hi Nguyệt tôi sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng mọi người.” Kỷ Hi Nguyệt cười thoải mái.
Ba người tức giận đến tái mặt, hất tay áo hùng hổ bỏ đi.
Ra đến hành lang, Hứa Phương thấy có rất nhiều người mới đang ứng tuyển, tức giận thét lên: “Mấy người mới các người nghe cho rõ đây, nếu đã ký hợp đồng với Húc Nguyệt, sau này đừng hòng nhảy qua xin việc ở Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ, Đông Phương và Tông Hoành!”
Kỷ Hi Nguyệt trong văn phòng cũng nghe rõ câu này.
Cố Cửu tiễn ra ngoài, sau khi nghe nói cũng thay đổi sắc mặt: “Cô Hứa, cô làm như vậy có phải quá thất đức rồi không?”
“Hừ, các cậu không tôn trọng quy củ thì chúng tôi hà tất phải để ý quy củ!” Hứa Phượng hừ lạnh một tiếng.
Nhóm người mới ai cũng có chút hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đã đoán được ba vẻ mặt khó coi, hình như chịu không ít tức giận này là người của ba công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời.
Chắc là đến ra oai phủ đầu với công ty mới Húc Nguyệt này, nhưng không biết vì sao lại tức giận như vậy.
“Cô Hứa, chơi không lại thì các cô có thể không chơi, cô uy hiếp người mới như vậy, có phải là quá đáng rồi không? Hoàn Vũ cũng được xem là công ty điện ảnh và truyền hình có tiếng tăm, giữ chút mặt mũi cho mình đi!” Cố Cửu lạnh lùng nói.
“Hừ, với các cậu thì còn cần gì mặt mũi. Chờ đóng cửa đi!” Phùng Lượng cũng cười khẩy nói.
Kỷ Hi Nguyệt bước ra, lạnh lùng nói: “Để tôi xem thử các anh làm cách nào khiến Húc Nguyệt tôi đóng cửa! Nếu ba vị đây cứ muốn hung hăng hăm dọa như vậy, Húc Nguyệt tôi cũng không dễ bắt nạt đâu!”
Kỷ Hi Nguyệt dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn ba con người lão làng trong nghề.
“Ai mà dám bắt nạt cô. Cô là Kỷ đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải mà!” Đông Phương Sơn cũng cười khẩy, “Nhưng chúng tôi cấm vận người hình như không liên quan tới cô thì phải!”
“Ba công ty điện ảnh và truyền hình lớn chạm mặt với công ty mới cùng ngành, không khích lệ thì thôi, đằng này còn đến cửa khiêu khích dẫm đạp, thật là khiến người ta mở mang tầm mắt. Tầm nhìn và bụng dạ thế này thảo nào ba công ty điện ảnh và truyền hình có thương hiệu lâu đời đến giờ này vẫn chưa có vài bộ phim hay, thật sự xấu hổ thay cho mấy người!”
Còn hơn cả những lời nguyền rủa. Kỷ Hi Nguyệt chưa bao giờ chịu thua người khác, ai bảo cô là Kỷ đại tiểu thư chứ! Thể loại người này hoàn toàn không cần phải nể mặt lưu tình.
“Kỷ Hi Nguyệt, có giỏi thì năm nay cô ra một bộ phim hay xem! Nếu không đừng ở đó mà nói khoác không biết ngượng mồm!” Phùng Lượng tức giận nói.