Kỷ Hi Nguyệt cũng thấy được Thiết Quý Hoành, cô không biết Thiết Quý Hoành cũng ở bên ngoài. Triệu Húc Hàn gõ cửa dồn dập nên cô mới quấn khăn tắm đi ra mở cửa, đâu nghĩ sẽ kích thích thế.
“Xảy ra chuyện gì?” Kỷ Hi Nguyệt đóng lại cửa phòng, sau đó lớn tiếng hỏi.
“Em sửa soạn lại nhanh lên, chúng ta phải đi đến công ty của Thiết gia chủ. Vừa rồi bên kia nhận được bom, nổ tung văn phòng của anh ta, chúng ta phải qua xem.” Triệu Húc Hàn nhanh chóng nói.
Kỷ Hi Nguyệt kinh hãi, vội vàng lau khô. Cô vận khí công, tóc lập tức khô một nửa, đây là tác dụng mới cô lĩnh ngộ ra, tay cô còn có thể trực tiếp tiếp làm nước sôi, cho nên cô cảm thấy khí công thật sự quá lợi hại, làm cô như trở thành siêu nhân.
“Được, lập tức.” Kỷ Hi Nguyệt nói một tiếng.
Triệu Húc Hàn quay đầu, khuôn mặt tuấn tú đen nhánh nhìn Thiết Quý Hoành.
Thiết Quý Hoành lập tức nhấc đôi tay, nói: “Tôi chưa thấy gì hết, tôi đi ra cửa chờ các người.” Nói rồi lập tức nhanh chân rời đi, vừa đi vừa lấy ra điện thoại lại bắt đầu gọi khẩn cấp.
Nổ mạnh thế tất kinh động cảnh sát, cho nên anh ta muốn liên hệ trước cho tốt. Chỉ là thực lực Úy gia ở Paris rất lớn, khẳng định sẽ có rất nhiều việc anh ta không thể tưởng được phát sinh.
Anh ta suy nghĩ một chút, gọi điện cho Úy Mẫn Nhi.
“Ai da, là Thiết gia chủ hả, tôi còn tưởng rằng anh không gọi điện được chứ?” Úy Mẫn Nhi bên kia phát ra âm thanh khanh khách cực kì làm càn.
“Úy Mẫn Nhi, cô điên rồi!” Thiết Quý Hoành quát lên với điện thoại.
Úy Mẫn Nhi còn đang cười, nói: “Thiết Quý Hoành, tôi điên hay không anh không biết hả? Gần đây tôi chịu đả kích quá nhiều, ngẫu nhiên điên một chút cũng không quá.”
“Điên một chút, cô ngang nhiên gửi bom cho tôi! Cô nổ chết Tiểu Diêu rồi đó, cô có biết hay không?” Thiết Quý Hoành nghĩ đến khuôn mặt tủm tỉm cười của Tiểu Diêu, anh ta đã đi theo Thiết Quý Hoành đã nhiều năm, nháy mắt Thiết Quý Hoành cảm thấy đau lòng. Quan hệ giữa hai người là cấp trên và cấp dưới, nhưng nhiều hơn là quan hệ bạn bè, bởi vì Thiết Quý Hoành thường xuyên sẽ nói một vài việc tư với anh ta.
“Tôi biết, chứ chẳng lẽ nổ chết anh?” Úy Mẫn Nhi lại cười rộ lên.
“Cô, cô!” Thiết Quý Hoành thật sự bị tức giận đến mức cả người phát run. Nghe lời cô ta nói, vậy cô ta biết anh ta không ở công ty, cũng không phải muốn nổ chết anh ta, chỉ là cho anh ta một cảnh cáo?
“Thiết gia chủ, anh đối xử với Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt tốt như vậy, tôi và anh giao tình cũng không ngắn, tôi rất ghen đó. Gần đây ghen hơi nhiều, trong lòng chua xót, tựa như làm chút việc điên cuồng mới có thể làm trong lòng bản thân cảm thấy dễ chịu chút.” Úy Mẫn Nhi bên kia như đang nhàn thoại việc nhà.
“Cô không sợ bị bắt lại?” Thiết Quý Hoành buồn bực nói. Phía anh ta còn chưa ra tay mà tốc độ của cô ta quả thực đã sấm rền gió cuốn, bất chấp hậu quả, thật sự tàn nhẫn độc ác, đáng sợ đến cực điểm.
“Bắt lại? Ha ha ha, được, tôi muốn nhìn cảnh sát bắt tôi thế nào. Hình như cái rương này là do bên anh cả tôi đưa qua mà.” Úy Mẫn Nhi cười ha ha.
Thiết Quý Hoành sửng sốt, ngay sau đó trừng lớn đôi mắt, người phụ nữ này quá âm hiểm, đây là muốn hại Úy Tư Lý?
“Thiết gia chủ, vốn dĩ chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, nhưng vì Kỷ Hi Nguyệt xuất hiện, anh Húc Hàn bị ma quỷ ám ảnh, anh cũng bị ma quỷ ám, cả đám các người bắt đầu ủng hộ anh cả tôi, muốn kéo tôi xuống. Ha hả, mấy người đàn ông các người sao có thể không có lương tâm vậy được.” Úy Mẫn Nhi nói.
“Úy Mẫn Nhi, là chính cô làm người làm việc quá đáng, cô còn trách người khác hả? Triệu Húc Hàn căn bản không yêu cô, sẽ không cưới cô. Người anh ta thích chính là Kỷ Hi Nguyệt, nhưng cô lại cố tình muốn chấp mê bất ngộ! Cô không thể có chút lòng thành chúc phúc bọn họ hả? Vậy cũng sẽ không đi đến tình trạng bây giờ!”