Không phải chứ, thì ra người đàn ông này cũng có lúc cười suồng sã như vậy sao?
Có phải câu hỏi của cô đã làm hỏng não anh rồi không?
“Anh Hàn, anh đừng cười nữa. Làm người ta hết cả hồn đấy biết không hả?” Kỷ Hi Nguyệt lớn tiếng nói.
Triệu Húc Hàn khẽ ho khan vài cái. Quả nhiên anh đã nhanh chóng thu lại nụ cười, khiến Kỷ Hi Nguyệt càng thêm lo lắng, không biết là rốt cuộc có chuyện gì lại làm anh bị kích động nghiêm trọng như vậy.
“Anh không sao.” Triệu Húc Hàn lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, tựa vào đầu giường, trầm giọng nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Trả lời em đi chứ?” Kỷ Hi Nguyệt chu miệng, bực bội nói.
Triệu Húc Hàn khoanh tay: “Anh nhớ anh trả lời em rồi mà, là em chưa trả lời anh thì đúng hơn.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, có chuyện như vậy nữa sao?
Trong đầu nhanh chóng lục lại ký ức ngày hôm qua, cô hỏi anh là
: Có phải anh không nỡ để em rời xa, nhưng lại sợ ở bên anh sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới để em tự lựa chọn?
Phải rồi, hình như anh đã hỏi lại,
nếu như có nguy hiểm, em còn muốn ở lại không?
Thôi được rồi, thì ra đáp án của anh là muốn cô tự trả lời.
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo nói: “Anh Hàn, anh cho rằng với quan hệ của chúng ta hiện tại, em ra đi anh sẽ an toàn sao?”
“Cho nên em tự chọn đi.” Triệu Húc Hàn nhìn cô.
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, sau đó cười gian manh: “Anh Hàn, anh suy nghĩ cả một ngày không ra đáp án, nên bây giờ đá qua cho em chọn trước đúng không?”
Với một người bá đạo như vậy thì làm gì có chuyện quan tâm đến suy nghĩ của cô. Nếu anh muốn cô biến mất, bất cứ lúc nào cũng có thể ném cô ra ngoài. Còn nếu muốn giữ cô lại thì cứ trực tiếp nhốt cô vào căn phòng nhỏ là xong, hà tất gì phải để cô lựa chọn trước?
“Anh Hàn, anh không nỡ để em đi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh cười nham nhở.
Cơ mặt Triệu Húc Hàn khẽ run lên, ánh mắt vội rời khỏi khuôn mặt láu cá của cô, hình như còn có chút lúng túng.
Thấy dáng vẻ anh không muốn để ý đến cô, Kỷ Hi Nguyệt bất chợt chu môi, là cô tự mình đa tình rồi sao?
Khẽ nắm lấy ngón tay thon dài trên bàn tay rộng lớn của anh lắc lắc vài cái, nói: “Anh Hàn, trong lòng anh đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ gì?” Triệu Húc Hàn nhìn cô kéo tay anh.
“Có phải anh không nỡ để em đi không?” Kỷ Hi Nguyệt chớp đôi mắt to tròn, đáng yêu nhìn anh.
Triệu Húc Hàn hắng giọng: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“…” Kỷ Hi Nguyệt không ngờ anh lại nói một câu như vậy, khóe miệng khẽ run rẩy, trong lòng không phục muốn đả kích anh: “Vậy thì em sẽ rời đi. Dù sao bây giờ Triệu Vân Sâm cũng đang uy hiếp em, em đi làm hòa với cậu ta chắc sẽ không còn nguy hiểm nữa!”
Vừa mới dứt câu, Kỷ Hi Nguyệt đã cảm thấy có một luồng khí lạnh đập vào người, lập tức bắt gặp đôi mắt như muốn ăn thịt người của Triệu Húc Hàn, lạnh lùng như băng còn tàn bạo đẫm máu.
Ánh mắt này nhất thời khiến cô nhớ lại đêm đó, cái khoảnh khắc mà tên này đánh mất lý trí và bộc phát thú tính, cơ thể cô lập tức theo bản năng co rụt vì sợ hãi.
“Em nói cái gì?” Triệu Húc Hàn áp người lại gần cô.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng dùng một tay chặn lại lồng ngực đang càng lúc càng áp sát của anh, cuống quýt nói: “Em, em giỡn thôi mà. Sao em nỡ rời xa anh Hàn chứ. Làm gì có chuyện em quay lại với tên thối tha kia đúng không? Haha.”
Lúc này sự lạnh lẽo trên người Triệu Húc Hàn mới từ từ tiêu tán, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt, khuôn mặt còn chút tức giận.
“Cho dù biết rõ là có rất nhiều nguy hiểm, em cũng không rời khỏi?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng hỏi.