La Hi lái xe đưa Tiền Giang Thành và Kỷ Hi Nguyệt đến đồn cảnh sát của khu vực Di Hòa.
Lý Đỉnh vừa nghe Vương Nguyệt đến, vội vàng dẫn bọn cô vào văn phòng riêng của anh ấy.
La Hi đứng ngoài cửa, Tiền Giang Thành và Kỷ Hi Nguyệt ngồi đối diện Lý Đỉnh.
Kỷ Hi Nguyệt kêu Tiền Giang Thành kể lại chuyện bị Kiều Thanh đánh chửi và uy hiếp người nhà cho Lý Đỉnh nghe.
Lý Đỉnh chau mày, nói: “Thật không ngờ là chúng tôi giám sát Kiều Thanh như vậy đã khiến anh ta ra tay với cậu. Đúng là quá sức vô lý.”
Tiền Giang Thành liền đáp: “Đội trưởng Lý, chuyện này không liên quan đến các anh. Lúc anh ta đến tìm, tôi còn tưởng vì chuyện của Kiều Mộc, nhưng không ngờ vừa gặp là anh ta đã xông lên đánh tôi. Đội trưởng Lý, Kiều Mộc thế nào rồi?”
“Kiều Mộc lật lọng, nói là m.a tú.y không phải do anh trai của cậu ta đưa, mà là người khác, nhưng không nói là ai. Kiều Thanh đã đưa luật sư đến để nói chuyện với cậu ta. Tôi chỉ e là cậu ta sẽ tự mình nhận hết tội.”
“Cái gì? Vậy không phải cậu ta sẽ bị ngồi tù rất lâu sao?” Tiền Giang Thành nói.
“Cho dù là ai đã đưa cho cậu ta thì cậu ta cũng đã hại chết Bạch Sơn, tội danh này vốn dĩ đã không nhẹ. Tôi nghĩ, bởi vì cậu ta biết mình cũng không thể thoát tội, nên không muốn anh trai phải vào tù nữa.” Lý Đỉnh nói.
Tiền Giang Thành khẽ gật đầu, còn vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt lại khá nặng nề.
“Bây giờ Kiều Thanh đang bị bên cảnh sát giám sát từng bước, nên hẳn là anh ta chó cùng rứt giậu mớ phải uy hiếp các cậu.” Lý Đỉnh nói, “Như vậy xem ra, tên này chắc chắn có vấn đề.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Vấn đề là chắc chắn có, nhưng giám sát như vậy thì quả thực anh ta sẽ không làm gì được. Liệu có khi nào sẽ bị bất lợi không?”
“Bên phòng truy nã tội phạm m.a tú.y đã cử người theo sát anh ta. Tổ trọng án của chúng ta chỉ cử ra một người. Trưởng phòng Kim nói là phải giám sát chặt chẽ Kiều Thanh.” Lý Đỉnh nói.
“Bây giờ sự an toàn của Tiền Giang Thành và người nhà cũng rất quan trọng. Đội trưởng Lý, có thể nào nói với trưởng phòng Kim nới lỏng một xíu không, đề phòng thật sự xảy ra chuyện.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Lý Đỉnh đáp: “Ngặt nỗi là chuyện này đã không còn nằm trong phạm vị quản lý của tôi. Thế này đi, hôm nay trưởng phòng Kim cũng đang ở đây, chi bằng chúng ta qua nói chuyện thử xem. Đúng rồi, anh ấy cũng luôn miệng nói muốn gặp vị phóng viên trẻ tuổi đã năng nổ hợp tác với cảnh sát là cô đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt cười cười nói: “Đâu có khoa trương như vậy. Tất cả chỉ là may mắn và trùng hợp thôi. Vậy làm phiền đội trưởng Lý rồi.”
Ba người di chuyển sang văn phòng kế bên. Lý Đỉnh gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng mời vào.
Lúc cửa mở ra, Kỷ Hi Nguyệt đang đứng sau lưng Lý Đỉnh. Tới khi cô nhìn thấy trưởng phòng Kim ở phía sau bàn làm việc, sắc mặt lập tức thay đổi, miệng mồm cũng há hốc.
Trưởng phòng Kim khoảng tầm năm mươi tuổi, tóc chải ngược, còn vuốt keo, bóng bẩy đến nỗi cả con ruồi cũng không đậu lại được. Tướng tá có hơi béo, ngũ quan nhìn khá ổn, nhưng ánh mắt thì rất sắc bén. Đặc biệt là bên trái cằm còn có một vết sẹo, tuy đã mờ nhưng do không phẩu thuật chỉnh hình nên vẫn có chút dữ tợn.
“Đội trưởng Lý, cậu tìm tôi à? Hai vị đây là?” Trưởng phòng Kim lập tức cười bật cười. Khuôn mặt khi không cười nhìn rất nghiêm nghị, nhưng cười lên thì lại cảm thấy ôn hòa.
Kỷ Hi Nguyệt cố gắng đè nén sự chấn động trong lòng, vì cô biết, vị trưởng phòng Kim này chính là ông trùm thứ hai của băng nhóm buôn lậu m.a tú.y trong vụ án truy nã tội phạm m.a tú.y ở kiếp trước.
Khuôn mặt này cô không thể nào nhớ lầm được.