“Cô, sao cô có thể?” Nội tâm Vô Cốt chấn động như vừa bị một cơn sóng lớn ập đến, cô ta thật sự không thể chấp nhận được điều này.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Mọi thứ đều có thể xảy ra. Trước đây là tôi không hiểu chuyện, không tập trung học hành, nhưng đâu có nghĩa là tôi không học được, đúng không? Anh Hàn còn nói là tôi có tài năng thiên phú, vượt qua cả anh ấy nữa.”
“Không, không thể, chuyện này không thể.” Vô Cốt lắc đầu nguầy nguậy, sau đó nước mắt rớt xuống, giống như vừa chọc trúng vào điểm yếu của cô ta vậy. Sau đó cô ta đột nhiên co người lại, im lặng bật khóc nức nở.
“Vô Cốt, Vô Cốt, cô không sao chứ?” Cố Cửu có chút kinh ngạc. Mặc dù anh ấy bị Kỷ Hi Nguyệt dọa hoảng hồn, nhưng dáng vẻ của Vô Cốt hiện tại cũng khiến anh ấy không khỏi giật mình. Người của Triệu gia chắc phải biết về khí công chứ, sao cô ta nhất thiết phải khó chấp nhận như vậy?
“Không thể nào, không thể nào. Tại sao cô ta làm được, tại sao!” Vô Cốt nghẹn ngào gào lên một tiếng thê lương, trợn tròn hai mắt, sau đó dưới sự kinh ngạc của Kỷ Hi Nguyệt, đầu cô ta vẹo sang một bên, bất tỉnh nhân sự.
“Mẹ kiếp, không phải đấy chứ!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ như chó chết của Vô Cốt mà thực sự có chút đau não. Có cần phải bị kích động đến vậy không? Lẽ nào cô ta chưa từng thấy ai lợi hại như cô sao?
Cố Cửu với thân phận là một bác sĩ, vội vàng chạy đến xem thử Vô Cốt. Sau đó anh ấy xoay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Đúng là đã bị cô chọc tức đến ngất xỉu rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt chép miệng đáp: “Chưa gọi tôi một tiếng bà cô đã ngất xỉu, định đánh bài chuồn chắc? Véo cô ta vài phát đi, tôi cá cô ta sẽ tỉnh lại ngay ấy mà.” Nói rồi cô định bước tới ra tay.
Cố Cửu vội vàng ngăn lại: “Tiểu Nguyệt, cô tha cho cô ta lần này đi. Để cô ta tự tỉnh lại, nếu không nội thương sẽ càng nghiêm trọng hơn đấy.”
“Thì ra anh cũng đau lòng cho cô ta à? Được rồi, nể mặt anh đó.” Kỷ Hi Nguyệt đứng dậy, “Tôi ra ngoài đi dạo đây.”
“Ừm.” Cố Cửu cười khan, sau đó ôm Vô Cốt đặt lên sô pha, rồi ngao ngán lắc đầu đi về chiếc ghế sau bàn làm việc ngồi xuống. Trong đầu anh ấy vẫn đang nghĩ về những chuyện vừa rồi, Kỷ Hi Nguyệt quả thực quá đáng sợ.
Anh ấy có cảm giác, chỉ cần vừa rồi Kỷ Hi Nguyệt muốn bóp chết Vô Cốt, hoàn toàn không thành vấn đề. Từ khi nào mà người phụ nữ này lại trở nên lợi hại như vậy? Đúng là làm người ta sợ chết khiếp đi được.
Sau đó anh ấy lại thở dài, điều này chứng tỏ là khoảng cách giữa anh ấy và Kỷ Hi Nguyệt càng ngày càng xa đúng không?
Nhưng đứng trên lập trường của Triệu Húc Hàn mà nói, việc Kỷ Hi Nguyệt càng trở nên lớn mạnh thì càng có lợi cho cậu ấy, khả năng cô trở thành chủ mẫu cũng nhiều hơn, và tính nguy hiểm cũng giảm bớt đi.
Chỉ là mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Cố Cửu có chút không trở tay kịp, nhưng anh ấy nhất định phải chấp nhận sự thật này.
Kỷ Hi Nguyệt đến phòng diễn xuất thì nhìn thấy một nhóm người đang chăm chú học, còn Mộ Dung Phong thì đang lên lớp, hình như là dạy về ánh mắt.
Lần này Kỷ Hi Nguyệt không xuất hiện ở cửa chính nữa, mà lặng lẽ đứng ở cửa sau nhìn vào bên trong.
Mộ Dung Phong đã thấy cô đến, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đưa tay khẽ suỵt với anh ấy, Mộ Dung Phong thấy vậy cũng không quấy rầy, tiếp tục lên lớp.
Số lượng diễn viên mới ngày càng đông, trong lớp hiện tại đã hơn năm mươi người.
Kỷ Hi Nguyệt thấy Trần Á Nam đang ngồi bên kia cửa sổ, chăm chú lắng nghe, còn miệt mài ghi chép. Cô cũng không ngờ là Lâm San cũng đến đây nghe giảng. Cô ấy đã từng tốt nghiệp Học viện Hí kịch, cũng đã có kinh nghiệm đóng phim, nhưng vẫn rất chăm chỉ tiếp thu.
Cô còn nhìn thấy Trần Manh Manh, Lý Miểu, ngoài ra còn có vai phản diện Quách Tiểu Kim. Nhìn thấy dáng vẻ cố gắng của mọi người, Kỷ Hi Nguyệt rất hài lòng. Dù sao thì những người này cũng đã ký hợp đồng, bây giờ bỏ ra một số tiền lớn, muốn thu hồi lại cũng phải đợi đến khi bọn họ có khả năng diễn xuất và cho ra tác phẩm hay.