Trần Á Nam nghe Kỷ Hi Nguyệt gọi cậu là Á Nam thì vui vẻ không thôi, đôi mắt của cậu không tài nào dời khỏi cô.
Cậu càng nhìn càng thấy Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp, có khí chất, thân thiện và ấm áp, hơn nữa còn tốt bụng và chính nghĩa, thực sự không hề có khuyết điểm, là tiêu chuẩn bạn gái trong lòng cậu ấy.
Chỉ là cô nói cô đã có bạn trai, còn đẹp trai hơn cậu. Cậu thật sự không tin. Trong lòng chỉ ước gì hai người họ có thể chia tay, sau đó cậu sẽ cố gắng để kiếm tiền, kiếm được nhiều tiền rồi sẽ theo đuổi cô.
Kỷ Hi Nguyệt mà biết tên thanh niên Trần Á Nam có suy nghĩ như vậy, dám chắc cô sẽ tức đến thổ huyết.
“Cám ơn học tỷ đã cho tôi cơ hội lần này!” Trần Á Nam liền nói.
“Vậy thì cậu cũng cần phải nắm bắt cơ hội mới được. Phải rồi, tôi có kêu Cố thiếu sắp xếp cho cậu một vệ sĩ, người đâu rồi?” Kỷ Hi Nguyệt đặc biệt quan tâm vấn đề này, vì Trần Á Nam vẫn phải đi học, nên cô sợ cậu lại xảy ra chuyện.
“À à, A Đào ấy hả? Anh ấy đang trong phòng nghĩ. Trong công ty tôi không muốn anh ấy đi theo. Kỷ tiểu thư, chị sợ tôi về trường sẽ xảy ra chuyện sao?”
Trong lòng Trần Á Nam vô cùng ấm áp.
“Ừm, mặc dù mấy tên bắt nạt cậu đã bị vào tù dạy dỗ cho một trận, nhưng chúng ta cũng phải cảnh giác. Cậu là cây hái ra tiền của tôi, không thể xảy ra chuyện được. Lúc nào ra ngoài cậu cũng phải mang theo A Đào đấy, biết không?”
“Vâng, tôi biết rồi. Nhưng tôi đã chuyển vào công ty sống, thỉnh thoảng quay về trường một chuyến là được rồi, như vậy A Đào sẽ nhàn nhã hơn.” Trần Á Nam cảm thấy hơi lãng phí nhân lực.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Không sao, tôi để A Đào cho cậu, không những làm vệ sĩ mà cũng có thể làm trợ lý cho cậu nữa. Cậu cứ dạy anh ấy làm việc, sau này anh ấy sẽ đi theo cậu. Nếu anh ấy thích, cậu có thể để anh ấy đóng vai phụ luôn cũng được. Thanh niên mà, chắc chắn sẽ cố gắng, cứ cho họ chút cơ hội đi.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn học tỷ.” Trần Á Nam sau một hồi sửng sốt thì cũng đã hiểu ra.
Mộ Dung Phong cười nói: “Á Nam, đợi tới lúc cậu trở thành ngôi sao rồi một mình A Đào cũng không đủ đâu. Mỗi lần ra đường ít nhất cũng phải vài người đi cùng.”
Trần Á Nam lại lắc đầu: “Quản lý Mộ Dung, chuyện đó, chuyện đó vẫn còn sớm lắm.”
“Không sớm đâu, tôi có thể thấy trước được cậu sẽ nổi tiếng trong tương lai không xa.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, sau đó ba người cùng bước vào văn phòng.
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Á Nam cùng ngồi lên sô pha, còn Mộ Dung Phong thì đến mở màn hình chiếu trên tường.
Ngay sau đó, đoạn phim quảng cáo của Trần Á Nam được phát ra.
Trong quảng cáo, dưới bầu trời xanh mây trắng, trong ngôi biệt thự nhà Tây, một mỹ nam đang đắm mình trong hồ bơi xanh biếc. Dáng người tuy có chút gầy gò, nhưng nhìn rất bắt mắt.
Trần Á Nam có chút đỏ mặt, len len đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng thầm nghĩ, liệu cô nhìn thấy vóc dáng của cậu như vậy có thích không.
Nghĩ đến chuyện cô gái này đã thấy phần mông của cậu, khuôn mặt đẹp trai lại nóng bừng lên.
Mỹ nam ra khỏi hồ bơi và đi thẳng đến vòi hoa sen bên cạnh, bắt đầu lấy dầu gội gội đầu. Mái tóc mềm mại, bọt mịn tinh tế, đôi mắt nhắm nghiền, kết hợp với góc độ ngẩng đầu trông vô cùng hoàn mỹ.
Sau khi sấy tóc khô, cậu sảng khoái lắc đầu, để cho từng lớp tóc thoải mái bay lượn, sau đó còn nhìn vào ống kính nở một nụ cười tỏa nắng với lực sát thương cực cao.
Kế tiếp là phần quảng cáo sản phẩm, và kết thúc.
“Tuyệt vời!”Kỷ Hi Nguyệt lập tức vỗ tay, xoay đầu nhìn Trần Á Nam cười nói, “Rất tốt, lần đầu tiên mà đã đạt hiệu quả như vậy, cậu đúng là một mầm non ưu tú!”
Trần Á Nam xấu hổ đáp: “Đều là do quản lý Mộ Dung sắp xếp, tôi cứ thế mà làm theo thôi.”