Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên xúc động. Cô hy vọng mình có thể khiến người đàn ông này trở nên vui vẻ. Anh là một người đàn ông tốt, không nên sống vất vả như vậy.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến những hành động mà cô đã làm với anh ở kiếp trước, trong lòng càng thêm căm hận chính mình. Tại sao cô có thể ngu ngốc tự tìm đường chết đến mức đó? Hại mình hại người, hại một người đàn ông tốt chưa bao giờ bỏ rơi cô không có lấy một ngày sống vui vẻ?
Giúp anh đắp chăn xong, Kỷ Hi Nguyệt bước ra ngoài, bây giờ đã là một giờ mười phút khuya.
“Anh Hàn, kiếp này em nhất định sẽ để anh được sống vui vẻ, nhất định sẽ không để anh phải lo lắng cho em nữa.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thầm hạ quyết tâm.
Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt tập luyện xong xuống lầu thì không thấy Triệu Húc Hàn đâu nữa. Thím Lý oan ức nói: “Tiểu thư, tối qua cậu chủ quay về sao cô không nói cho tôi biết?”
Kỷ Hi Nguyệt thấy thái độ thím Lý có gì đó sai sai: “Cháu cũng không biết, là anh ấy đột nhiên quay về, hơn nữa muộn vậy rồi có lẽ thím đã đi ngủ. Làm sao thế? Anh ấy trách mắng thím à?”
“Không phải, nói là bữa khuya hôm qua vừa ít vừa khó ăn, kêu tôi quay về lò để đào tạo lại một tuần.” Thím Lý sầu não nói.
“Hả? Không phải chứ? Ăn ngon lắm mà. Anh ấy ăn không hết nhưng cháu đã ăn sạch.” Kỷ Hi Nguyệt cũng không hiểu: “Không sao không sao. Để cháu nói lại với anh Hàn. Đồ thím Lý nấu là ngon nhất, không có thím Lý ở đây cháu sẽ đói chết mất.”
“Thật sao?” Thím Lý vui mừng.
“Đương nhiên, thím yên tâm đi. Hay là để bây giờ cháu gọi điện thoại luôn.” Kỷ Hi Nguyệt lấy điện thoại ra.
Thím Lý gật đầu, nếu không tối nay bà phải quay về để huấn luyện lại, nhưng bà cảm thấy tài nghệ nấu nướng của mình đã rất tốt rồi.
Lần này Kỷ Hi Nguyệt gọi thẳng cho anh.
“Anh Hàn, anh đang ở đâu vậy?” Giọng nói ngọt ngào của Kỷ Hi Nguyệt vang lên bên tai Triệu Húc Hàn.
“Có chuyện gì thế?” Triệu Húc Hàn hỏi thẳng, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn vẻ âm u.
Tối qua anh kêu Kỷ Hi Nguyệt giúp anh massage là có ý đồ riêng, bởi vì anh rất nhớ cô, muốn được ôm cô, song anh không làm được, nhưng vẫn muốn hai người tiếp xúc, vì vậy mới viện ra một cái cớ vớ vẩn. Kết quả không ngờ anh lại thiếp đi nhanh như vậy.
Cho nên anh chưa được hưởng thụ sự xoa bóp từ đôi tay mềm mại của cô mà sinh ra tức giận.
“Anh Hàn, là như vậy, anh kêu thím Lý quay về rồi buổi tối chúng ta ăn gì đây? Em đã quen ăn thức ăn thím Lý nấu rồi, anh đừng kêu thím ấy quay về có được không?” Kỷ Hi Nguyệt giở giọng làm nũng.
Triệu Húc Hàn sững người, sau đó oán trách: “Thím ấy làm em bị đói, chắc chắn là nấu ăn không được ngon, cho nên cần phải học lại.”
“Hả? Em đâu có bị đói. Anh nói bữa khuya đúng không? Đó là vì tối qua em tập luyện hai tiếng rưỡi đồng hồ nên mới đói đấy, không phải do đồ ăn thím Lý làm không ngon đâu.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật nói.
“Vậy thì thím ấy cũng làm quá ít, không đủ cho em ăn!” Triệu Húc Hàn hoàn toàn vô lý.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy. Đây chẳng phải do anh tranh ăn với em à? Sao mà ngang ngược vô lý thế không biết.
“Anh Hàn, anh đừng tức giận mà. Thím Lý biết sai rồi, với lại bình thường em đâu có ăn khuya, nên thím Lý mới làm ít. Lần sau em sẽ kêu thím Lý làm nhiều hơn một chút, để em với anh Hàn cùng ăn có được không?” Kỷ Hi Nguyệt càng nói càng ỏn ẻn.
Triệu Húc Hàn bên kia không đáp lại, hình như là đang cân nhắc.
“Được không? Anh Hàn, em chỉ thích thím Lý thôi, anh đừng đổi người khác em không quen, được không được không? Cùng lắm là buổi tối massage cho anh nhé, được không?” Kỷ Hi Nguyệt nói mà không suy nghĩ.