Mục lục
Hàn Thiếu Cực Sủng Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Húc Hàn không nói lời nào, cũng chỉ có ba người phụ nữ nói chuyện phiếm. Triệu Húc Hàn ngồi bên cạnh nhìn điện thoại và máy tính bảng, vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng.



Úy Mẫn Nhi thỉnh thoảng sẽ lén nhìn Triệu Húc Hàn. Kỷ Hi Nguyệt nhìn ra được Úy Mẫn Nhi thật sự thích Triệu Húc Hàn, đáng tiếc chỉ là tương tư đơn phương.



Triệu phu nhân cũng nhìn ra. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Úy Mẫn Nhi nhìn Triệu Húc Hàn, bà cũng rất bất đắc dĩ nhìn qua Kỷ Hi Nguyệt, bà tin Kỷ Hi Nguyệt cũng nhìn ra được.



Kỷ Hi Nguyệt ngồi cạnh giúp bà xoa bóp, chỉ cười lắc đầu. Vấn đề tình cảm vốn khó giải quyết, cuối cùng cũng sẽ có người bị tổn thương, nếu không tự thấy rõ ràng thì cuối cùng người bị tổn thương chính là bản thân.



Được khoảng một giờ đồng hồ, tiếng bước chạy dồn dập vang lên trên hành lang, Mao quản gia lập tức kêu lên: “Lão gia, ông đã trở lại.”



“Phu nhân sao rồi?” Giọng nói hổn hển của Triệu Phiên Vân vang lên, sau đó không đợi Mao quản gia trả lời thì ông ta đã chạy vào trong.



Đó là lần đầu Kỷ Hi Nguyệt gặp Triệu Phiên Vân, thật sự cô hơi ngoài dự đoán. Đây là một người đàn ông trung niên rất có phong thái, nhìn qua chưa đến năm mươi, có sức hấp dẫn của người đàn ông chững chạc, trên đầu cũng có vài sợi bạc, tướng mạo khá giống Triệu Húc Hàn. Ông ta là một người đàn ông lớn tuổi rất tuấn tú.



“Thải Vân, em không sao chứ, thế nào rồi? Dọa chết anh rồi.” Triệu Phiên Vân đi vào, trong mắt chỉ có người vợ Phùng Thải Vân, trực tiếp nhào tới bên giường bệnh, đau lòng cầm lấy tay bà ấy.



Triệu phu nhân lập tức có vẻ mặt tươi cười, sau đó nói: “Em không sao, anh gấp như vậy làm gì, coi anh mồ hôi đầm đìa kìa.”



“Sao anh không vội được, tên khốn kiếp nào đụng em vậy hả, ông đây muốn lấy mạng tên đó.” Triệu Phiên Vân nhất thời nói ra lời thô lỗ, nhưng Kỷ Hi Nguyệt nghe xong đã phì cười thành tiếng.



Triệu Phiên Vân, đây là một ông chồng chiều vợ phát cuồng có tình có nghĩa.



“Nhiều con cháu như vậy mà, anh bình tĩnh chút đi, đã nói em không sao.” Triệu phu nhân xem thường nhìn ông, nhưng nét tươi cười hạnh phúc trên mặt cũng không che giấu được.



Điều này khiến cho Kỷ Hi Nguyệt rất là hâm mộ, sau này cô cũng muốn có thể cùng Triệu Húc Hàn yêu thương nhau cả đời.



Lúc này Triệu Phiên Vân mới nhìn kỹ cô gái xinh đẹp đang xoa bóp cho vợ mình hơn, khuôn mặt thanh tú mềm mại và đôi mắt cười uốn cong, ánh mắt vô cùng linh động làm cho Triệu Phiên Vân khá sửng sốt, kinh ngạc.



“Cô là Kỷ Hi Nguyệt?” Triệu Phiên Vân nói: “Xinh đẹp hơn trong hình!”



“Cha nuôi!” Úy Mẫn Nhi không nghĩ tới lời đầu tiên cha nuôi vừa mở miệng nói chính là khen Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp, thật sự làm cho cô ta rất buồn bực và tức giận.



“À, Mẫn Nhi, con cũng ở đây à!” Triệu Phiên Vân căn bản chưa chú ý tới sự tồn tại của Úy Mẫn Nhi.



Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không giống như vậy, bởi vì cô đang xoa bóp cho vợ ông. Chỉ là tại sao không để con gái nuôi xoa bóp, phải để Kỷ Hi Nguyệt xoa bóp?



Triệu Phiên Vân tức khắc hơi không hài lòng Úy Mẫn Nhi.



“Chú hai!” Triệu Húc Hàn mở miệng, bởi vì anh cũng bị chú hai mình cho vào quên lãng. Chỉ là anh không có gì khó hiểu, trong mắt chú hai, thím tuyệt đối là vị trí thứ nhất.



Triệu Phiên Vân mới quay đầu qua nhìn, nói: “Húc Hàn và Kỷ tiểu thư cũng chưa trở về hả?”



“Đúng vậy, Húc Hàn và Tiểu Nguyệt ở với tôi rất lâu rồi. Nếu không phải phương pháp xoa bóp của Tiểu Nguyệt tốt thì tôi đã phải uống thuốc an thần rồi, sao có thể nói chuyện đàng hoàng với ông được như giờ.” Triệu phu nhân vội cười nói.



“Nghiêm trọng vậy hả? Sao lại thế này? Thế bây giờ rất đau?” Triệu Phiên Vân vội la lên, lại trực tiếp bỏ quên Úy Mẫn Nhi và Triệu Húc Hàn.



Chẳng qua Triệu Húc Hàn rất bình tĩnh. Anh đã sớm biết tình cảm giữ chú hai và thím hai quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK