Mục lục
Hàn Thiếu Cực Sủng Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Vi + Beta:



Vẻ mặt Cố Du Du u ám, nhìn về phía chỗ ngồi Kỷ Hi Nguyệt, thấy không có ai ở đó, mới thở ra một hơi nhè nhẹ.



"Vương Nguyệt đã đến phòng của ông chủ rồi." Anh Hâm hơi hả hê nói, sau đó còn cười lên, "Cố Du Du, không phải là cô thua rồi chứ?"



"Anh Hâm, anh có ý gì, anh và con tiện nhân Vương Nguyệt kia cùng nhau ức hiếp tôi, bất kể thế nào đi chăng nữa tôi và anh cũng là đồng nghiệp với nhau hai năm rồi, anh cần gì phải vậy!" Trong lòng Cố Du Du vốn đang bực bội, đúng lúc đem anh biến thành nơi trút giận.



Sắc mặt anh Hâm nhanh chóng lạnh xuống:"Cố Du Du, còn không phải tại cô sống không tử tế sao? Người khác nói thì mình lại không cho, làm việc với nhau hai năm không phải cô đặc biệt chạy đến chỗ của tôi để vụng trộm mang tin tức đi sao, cô thật sự không biết xấu hổ à?"



"Anh đừng nói bậy!" Sắc mặt Cố Du Du nhất thời đỏ lên.



"Được rồi, mỗi người nói ít một câu đi, chỗ này cũng không phải cái chợ." Anh Mập vội khuyên can, những người khác thấy vậy cũng khuyên vài câu.



Cố Du Du trở lại chỗ ngồi của mình, ném mạnh túi lên bàn, rồi quay đầu nhìn về phía phòng làm việc của ông chủ..



Sau đó đột nhiên đứng lên, đi về phía văn phòng của ông chủ.



Mọi người ồn ào bàn xem Cố Du Du rốt cuộc đang muốn làm cái gì?



Trong văn phòng của ông chủ Lộc Hùng, Trần Thanh tức giận nói: "Ông chủ, ông nhìn Vương Nguyệt xem, chỉ là thực tập sinh nhưng lá gan quả thật không nhỏ, ngay cả những người đi trước như chúng ta cũng dám lừa gạt."



"Anh Trần, anh nên chú ý lời nói của mình, tôi lừa gạt anh khi nào chứ? Tôi đã theo anh đến hiện trường phụ giúp, cũng đã giúp anh đăng hình lên trang web. Chẳng lẽ đến bản thảo tin tức mà anh cũng không muốn viết sao, bây giờ lại đi trách tôi! Mặc dù tôi chỉ là thực tập sinh, nhưng tôi cũng là con người! Ngày hôm qua tôi đã nói là tan ca có việc gấp, không giúp anh được, anh đừng có mà ép người quá đáng!"



Giọng nói Kỷ Hi Nguyệt đặc biệt rõ ràng, khí thế cũng không thua kém.



"Tôi đây có ý tốt giúp cô tích lũy kinh nghiệm, vậy mà cô còn không biết tốt xấu? Ông chủ, ông nhìn coi, người có tính tình ngạo mạn như thế, không biết kính trọng tiền bối, cấp trên cấp dưới cũng chẳng biết phân biệt, người như thế sao có thể trở thành nhà báo được!" Trần Thanh nói, cố ý không muốn cho Kỷ Hi Nguyệt chút thể diện.



Kỷ Hi Nguyệt nhếch mép nói: "Anh Trần, nếu muốn người ta kính trọng thì trước tiên anh phải có chỗ nào đáng để người ta kính trọng đã. Tháng này anh đã xuất bản mấy bài bản thảo rồi nhỉ? Còn không bằng một thực tập sinh như tôi."



Trần Thanh thẹn quá hoá giận, trên mặt màu tím xanh trắng đan xen nhau, trừng mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, thiếu chút nữa thì rớt luôn mắt ra ngoài.



"Ông chủ, tôi nghĩ mình đến đây làm việc cho tốt để có thể trở thành một nhà báo thật sự. Chứ không phải để người khác sai khiến nói đến phải đến nói đi phải đi, còn phải mang tiếng xấu thay cho người ta. Tháng này tôi đảm bảo sẽ hoàn thành một bài bản thảo tin tức truyền hình, ba bài bản thảo Internet, để chứng minh thực lực của mình!"



Kỷ Hi Nguyệt đã sớm biết ông chủ này là người chỉ nhìn vào thành tích, không quan tâm đến điều nhỏ nhặt, vì vậy trước khi vào phòng, cô đã nghĩ ra chiêu này.



Ông chủ Lộc Hùng người cũng như tên, thân hình to lớn hơn 100 kg, lúc không nói chuyện đúng là gương mặt hơi hung dữ, nhưng giọng nói có thể vang cả đài truyền hình Cảng Long.



Lộc Hùng khoanh tay trước ngực, ngồi trên ghế yên lặng nhìn Trần Thanh và Kỷ Hi Nguyệt cãi nhau ở giữa phòng.



"Được rồi! Vương Nguyệt. Nếu cô có thể tự hoàn thành mục tiêu và nhiệm vụ mà cô tự đề ra, thì sau này cô sẽ là nhân viên chính thức ở đây." Lộc Hùng nghe được Kỷ Hi Nguyệt đảm bảo như vậy thì mặt mày tươi cười nói.



Trần Thanh ngẩn người ra, Lộc Hùng liếc anh nói: "Trần Thanh, mặc dù anh là Phó quản lí, nhưng thành tích của anh thực sự càng ngày càng kém. Lại không biết nắm lấy cơ hội tối hôm qua, anh kêu tôi nên nói như thế nào? Vương Nguyệt là thực tập sinh, sao anh lại đem tất cả mọi chuyện giao cho cô ấy làm được, anh không sợ cô ấy phạm lỗi?"



Sắc mặt Trần Thanh hơi vặn vẹo: "Ông chủ, cô ấy đã làm ba tháng, cả quá trình đều hiểu, rõ ràng là lười biếng."



Lộc Hùng nhíu mày, giọng điệu bất mãn nói: "Xem như là Vương Nguyệt lười biếng, nhưng so với anh năm nay làm tốt hơn rất nhiều, việc này anh xem nên nói như thế nào? Tháng này nếu anh không tìm được tin tức mới mẻ, mà chỉ ăn uống vui chơi, thì cái ghế quản lí anh không cần ngồi nữa. Tôi sẽ đem tặng cho người có năng lực hơn còn anh lập tức đi đến phòng hồ sơ cho tôi!"



Trần Thanh nhất thời kinh ngạc, vẻ mặt vô cùng lúng túng. Thật ra anh cũng là vì có tư cách tiền bối, nên làm việc luôn chậm chạp. Nếu ông chủ không đưa việc cho anh làm, thì anh cũng không chủ động tìm tin tức có giá trị.



Vương Nguyệt nhìn Lộc Hùng, quả nhiên là người có bản lĩnh, chuyện gì đều nhìn trong mắt, rất khôn khéo, đúng là xứng với cái ghế ông chủ.



Trần Thanh không dám oán hận Lộc Hùng, chỉ có thể yên lặng mà gật đầu.



"Vương Nguyệt, tôi rất xem trọng cô. Cô quả thật là có tài làm phóng viên thiên phú, mặc dù hiện tại chỉ là thực tập sinh nhưng nếu hoàn thành tốt, tốt nghiệp xong trực tiếp đến đây lập tức sẽ được thăng chức, tăng lương!"



Lời động viên của Lộc Hùng trong nháy mắt đã khiến Kỷ Hi Nguyệt cảm động, lập tức gật đầu nói, "Sếp cứ yên tâm, tôi sẽ nỗ lực hết sức. Bây giờ tôi ra ngoài tiếp tục làm việc đây ạ."



Nói xong Vương Nguyệt liền rời đi, nhưng vừa mở cửa ra đã thấy Cố Du Du đang dựa sát người vào cửa, dường như còn chưa kịp tránh đi.



Kỷ Hi Nguyệt vừa thấy cô ta liền nở nụ cười, "Cố Du Du, cô đã biết Kỷ đại tiểu thư là ai chưa? Có bức ảnh nào của cô ấy để chuẩn bị cho tin tức nóng này chưa?"



Cố Du Du trừng mắt liếc Kỷ Hi Nguyệt đầy oán hận nhưng ngay sau đó trên mặt đã hiện lên dáng vẻ tươi tắn thường ngày, đi tới phía Lộc Hùng:“Sếp, tôi có lời này muốn nói!"



"Việc hôm nay cô cá cược với Kỷ Hi Nguyệt?" Giọng điệu của Lộc Hùng rất bình thản, nhưng trong ngành có biến động nhỏ nào, cũng đều chạy không thoát đôi mắt nhỏ tinh anh kia.



Cố Du Du liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt còn chưa chịu đi ra ngoài, cười mỉa:"Sếp, tôi và Tiểu Nguyệt chỉ đùa cho vui thôi, không phải trong công ty không cho phép cá cược sao?"



"Vì vậy chị đến đây để nói với sếp, vụ cá cược giữa chúng ta không tính phải không?" Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cười ha ha, không biết xấu hổ là như thế nào. Chuyện này Cố Du Du có thể giải thích tốt hơn ai hết.



Cố Du Du cười khan nói: "Tiểu Nguyệt, quan hệ giữa hai chúng ta từ trước đến nay rất tốt, hà cớ gì phải khiến nó lâm vào bế tắc. Cá cược cũng không phải chuyện tốt, lại còn cá cược lớn như thế. Sếp, anh thấy có đúng không?"



"Tôi cảm thấy như thế cũng tốt, cá cược có thể đốc thúc chị toàn tâm toàn lực đi tìm tin tức. Chỉ có điều chị không tìm được thôi, tôi thấy sếp rất tán thưởng những việc thế này." Kỷ Hi Nguyệt nhìn về hướng Lộc Hùng.



Ánh mắt Lộc Hùng nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hắn cũng thấy được thực tập sinh này đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ vì bị ức hiếp quá lâu, rốt cuộc cũng biết đấu tranh chống lại.



Có điều hắn đã quan sát thực tập sinh này ba tháng nay. Lúc trước tuy nơm nớp lo sợ, nịnh nọt cấp trên, nhưng làm việc lại vô cùng nỗ lực. Có người mới nhiệt tình, đôi lúc cũng hơi ngốc nghếch, nên thường bị những nhân viên lâu năm chiếm được lợi ích mà không hay biết.



Hiện tại có thể suy nghĩ thông suốt rồi. Nếu cô vẫn tiếp tục nỗ lực như vậy, có lẽ sẽ thật sự trở thành một con hắc mã của Bộ thông tin. So với những thực tập sinh mới, cô nhóc này ở phương diện nào cũng đều nhiệt tình hơn và rất có năng lực.



Nhân tài thế này tất nhiên cần phải bồi dưỡng, hơn nữa càng không thể để đài phát thanh bên đối thủ cướp đi.



"Sếp, chúng tôi cá cược quá lớn, tận một tháng tiền lương đấy!" Cố Du Du không cam lòng.



"Cũng là do chính cô đồng ý cá cược. Bây giờ thua, cô nửa điểm sức sống cũng không có sao?" Lộc Hùng lạnh nhạt nói.



Cố Du Du vội vã lắc đầu nói: "Không, không phải. Vì thấy Tiểu Nguyệt còn là sinh viên, chúng ta không nên xúi giục em ấy cá cược. Đây là thói quen xấu, là sai trái!"



"Cũng được, xem như chúng ta không cá cược nữa. Ai nói qua mà không làm được, thế thì phải dập đầu xin lỗi! Chị thấy thế nào?" Kỷ Hi Nguyệt không quan tâm đến tiền.



Tuy tiền lương mỗi tháng là năm nghìn tệ, nhưng cô là Kỷ đại tiểu thư, trong thẻ không thiếu tiền. Chỉ là bình thường cô cũng không tiêu nhiều tiền, thế nên tiền lương mỗi tháng cũng đủ để cô dùng rồi.



Trong nháy mắt ánh mắt của Cố Du Du sáng lên. Ngay lập tức quỳ xuống đất dập đầu với Kỷ Hi Nguyệt một cái rồi nói:"Tiểu Nguyệt, chị thua rồi, xin lỗi em."



Lộc Hùng, Trần Thanh, cả Kỷ Hi Nguyệt ba người trực tiếp ngây ngẩn người.



Người phụ nữ này sao lại không có tiết tháo như thế. Nói quỳ liền quỳ nhưng nói muốn tiền của cô ta, thế thì chẳng khác nào lấy tính mạng của cô ta rồi, đúng là hiếm thấy.



"Được rồi, Cố Du Du, chút tiền đó không thật đáng để cô dập đầu." Sếp Hùng không nhịn được mà muốn buồn nôn.



Cố Du Du cười hì hì: "Dập đầu đổi được tiền cơ mà, nếu không có năm ngàn tệ, thế thì tháng này tôi không thể tiết kiệm tiền để sau này mua nhà rồi."



"...!" Ba người một lần nữa kinh ngạc.



Người phụ nữ này hoàn toàn chỉ nghĩ đến chuyện lừa tiền người khác, mà hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ bị mất tiền, thật sự phục cô ta rồi!



"Không có việc gì nữa thì đi ra ngoài cả đi." Lộc Hùng thấy trong người không khoẻ, trực tiếp nói lời tiễn khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK