Mỹ nhân như tranh, kinh diễm động lòng người…
“Anh Húc Hàn, anh về rồi.” Trong mắt Úy Mẫn Nhi chỉ có mỗi Triệu Húc Hàn, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng như nước.
Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn Úy Mẫn Nhi, sắc mặt không hề thay đổi, gật đầu nói: “Mẫn Nhi, ở đây quen chưa?”
Úy Mẫn Nhi cười càng vui vẻ hơn: “Ở đây đẹp lắm, em rất thích. Đặc biệt là vườn hoa lan. Trong trang viên nhà em cũng có hoa lan, nếu anh Húc Hàn thích thì quay về em sẽ kêu người vận chuyển bằng đường hàng không qua đây, chủng loại cũng có, đa dạng hơn bên anh nhiều.”
Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường. Đúng là tâm cơ biểu. Biết Triệu Húc Hàn thích hoa lan nên vừa gặp mặt là đã lấy lòng Triệu Húc Hàn.
“Không cần đâu. Tôi đã cho người đi khắp nơi trên thế giới sưu tầm các chủng loại lan, chắc thời gian ngắn nữa sẽ vận chuyển về đây. Mọi người vào phòng ăn trước đi, tôi đi rửa tay rồi xuống sau.” Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn Cố Cửu.
“Cửu thiếu, tự nhiên nhé.”
Cố Cửu khẽ cười, đáp: “Cậu khách sáo với tôi làm gì. Có Tiểu Nguyệt ở đây với tôi là được rồi.” Nói rồi vươn tay kéo Kỷ Hi Nguyệt lại.
Anh ấy dựa sát vào Kỷ Hi Nguyệt, thấp đầu nói: “Tiểu Nguyệt, cô không ghen à? Vị này là chính cung đấy.”
Triệu Húc Hàn khẽ nheo mắt, nhưng vẫn bước lên lầu.
Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói: “Anh ăn nói cho đàng hoàng đi, nếu không tôi không sẽ không nể mặt bạn bè đâu.”
“Haha.” Cố Cửu bật cười vui vẻ.
“Cố thiếu, nơi đâu cũng có mặt anh hết nhỉ!” Triệu Vân Sâm đột nhiên xuất hiện từ một bên cửa khác, nhìn dáng vẻ hình như là mới đánh golf về.
“Thiếu gia Vân Sâm, không ngờ trong nhà Hàn thiếu vẫn gặp được cậu. Nhìn thần sắc thì có vẻ ở Thụy Sĩ sống rất tốt.” Lời nói của Cố Cửu cũng rất sắc bén.
Triệu Vân Sâm khẽ biến sắc, nghiến răng tức giận đáp: “Vết thương của Cố thiếu lành rồi à? Xem ra những ngày sống ở Mĩ cũng rất tốt đấy chứ!”
Nói xong cậu ta bỏ đi, cũng là đi thay quần áo.
Kỷ Hi Nguyệt chau mày. Cố Cửu mỉm cười, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng anh ấy đã trở lạnh. Triệu Vân Sâm biết chuyện này, không phải là đang ‘chưa đánh đã khai’ sao?
Úy Mẫn Nhi theo chân họ vào phòng ăn.
Ánh mắt của cô ta dõi theo Cố Cửu, biết Cố Cửu là bạn tốt của Triệu Húc Hàn, nhưng hình như mối quan hệ giữa Kỷ Hi Nguyệt và anh ấy rất tốt.
Ba người ngồi xung quanh chiếc bàn dài.
Úy Mẫn Nhi nói với Cố Cửu: “Cửu thiếu, ngưỡng mô danh tính đã lâu. Hay nghe anh Húc Hàn nhắc đến anh. Lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều.” Nói xong liền nở một nụ cười dịu dàng thân thiết.
“Úy tiểu thư khách khí rồi. Đây là lần đầu tiên cô đến Cảng Thành sao?” Cố Cửu nhìn cô ta, cười híp mắt.
“Vâng, hy vọng sau này sẽ có cơ hội đến thường xuyên.” Úy Mẫn Nhi cũng cười, động tác tự nhiên mà tao nhã. Không hổ là là tiểu thư khuê các, xuất thanh danh môn.
Bác Vương bắt đầu dọn các món ăn lên.
Cố Cửu nhìn thức ăn: “Tiểu Nguyệt, món của cô đâu?”
“Haha, nể mặt anh là bạn tôi, tôi khuyên anh đừng ăn thì hơn.” Kỷ Hi Nguyệt cười khan.
Cố Cửu thấy khuôn mặt đau khổ của cô thì bật cười: “Không phải đó chứ? Khó ăn thế cơ à?”
“Lát nữa anh sẽ biết.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy, dù sao cô cũng không muốn ăn.
Đang nói chuyện thì Triệu Húc Hàn và Triệu Vân Sâm một trước một sau bước xuống.
Triệu Húc Hàn đương nhiên là chủ vị. Triệu Vân Sâm ngồi cùng bên với Úy Mẫn Nhi, Kỷ Hi Nguyệt và Cố Cửu ngồi một bên khác. Năm người bọn họ đủ tư cách để ngồi cùng một bàn.
“Cậu chủ, cậu chắc là muốn ăn các món ăn do Kỷ tiểu thư làm chứ?” Bác Vương bước tới hỏi.