Mục lục
Hàn Thiếu Cực Sủng Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt nói: “Tên này là con ông cháu cha đấy. Chị nhìn dáng vẻ anh ta là cũng biết kiểu con nhà có tiền rồi. Dân thường như chúng ta chắc gì đã với tới?”



“Cũng chưa chắc. Nhiều khi có khả năng chim sẻ biến thành phượng hoàng thì sao.” Cố Du Du ước ao.



“Chị cảm thấy mắt anh ta có vấn đề sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói câu này ý chỉ bản thân mình xấu xí.



“Tiểu Nguyệt, đây không phải là do cô tự trang điểm mình thành xấu xí sao? Đổi kiểu tóc, đổi mắt kính đi có lẽ cũng là người có chút nhan sắc mà.”



“Thôi đi. Tôi không có suy nghĩ đấy. Được rồi, làm việc đi. Tháng này tôi còn phải quay lại nộp luận văn nữa.” Kỷ hi Nguyệt nghĩ đến luận văn lại đau hết cả đầu.



Kỷ Hi Nguyệt không nói nữa, nhưng không có nghĩa là những người khác không nói. Khu văn phòng vì chuyện Châu Lê bị sa thải, cộng thêm chuyện nhóm của Vương Nguyệt mới gia nhập anh chàng đẹp trai Long Bân, cả ngày cứ thay nhau rỉ tai, thì thầm to nhỏ.



Tào Quang vốn đang nghĩ, Châu Lê bị sa thải cũng là chuyện tốt, Vương Nguyệt có lẽ sẽ an toàn hơn, nhung anh ta không ngờ lại nhận được tin nhắn của Tiêu Ân.



“Cậu chủ muốn kiểm tra Kỷ tiểu thư. Bốn giờ chiều nay sẽ giao chuyển phát nhanh cho Kỷ tiểu thư ở bãi đậu xe. Anh chuẩn bị hành động đi.”



Tào Quang phải đọc tin nhắn lại hai lần để xác nhận, sau đó ngẩng đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Anh ta không hiểu, tại sao đột nhiên lại muốn tấn công Kỷ Hi Nguyệt?



Thực ra Tào Quang không biết Long Bân là người của mình, còn Triệu Húc Hàn hiển nhiên là đang muốn kiểm tra Kỷ Hi Nguyệt, đồng thời kiểm tra xem Long Bân có thích hợp ở bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt không.



Nhưng mệnh lệnh chính là mệnh lệnh. Anh ta cân nhắc một chút, Châu Lê bị sa thải vừa hay là cái cớ và là cơ hội tốt.



Sau khi Long Bân báo trình diện xong thì ôm một chiếc hộp về lại văn phòng. Anh ta được sắp xếp ngồi trong góc. Nhìn thì thấy vị trí không được đắc địa, nhưng thực ra ai cũng muốn ngồi trong góc đó, bởi vì có thể làm biếng mà không bị phát hiện.



“Vương Nguyệt, bàn của tôi đặt ở đây, có việc gì để tôi làm không?” Long Bân cười nói với Vương Nguyệt.



“Trước tiên cứ đi làm quen quy trình đã. Để tôi kêu Liễu Đông giúp anh.” Kỷ Hi Nguyệt sớm đã nói qua với Liễu Đông.



Liễu Đông vốn dĩ đang buồn bực, nhưng thấy Vương Nguyệt vẫn đối tốt với mình, cậu bỗng cảm thấy yên tâm hơn. Nhưng cậu không có thiện cảm với tên Long Bân này. Vừa nhìn là đã thấy anh ta là một tên công tử con nhà giàu có, lại còn đẹp trai, hệt như mấy tay ăn chơi trác táng, không biết là Vương Nguyệt có phải lòng anh ta không.



“Cậu em Liễu Đông, làm phiền cậu rồi.” Mặc dù dáng vẻ của Long Bân hơi lưu manh, nhưng nụ cười luôn xuất hiện trên mặt, quả thực không hề có nét kiêu căng của kiểu con ông cháu cha, cho nên mọi người trong văn phòng đều có ấn tượng tốt về anh ta.



“Ai là cậu em của anh? Tuy là anh lớn tuổi hơn tôi, nhưng dầu gì tôi cũng vào đây trước anh, gọi tôi là tiền bối.” Liễu Đông tỏ ra khó chịu.



Long Bân sững sờ, mấy người khác cũng ngẩng đầu lên. Thấy vẻ mặt cau có của Liễu Đông, bọn họ đều biết là do cậu không được đi theo Vương Nguyệt nữa, nên mới đem nỗi tức giận trút lên người của Long Bân.



“Ok, tiền bối Liễu Đông.” Long Bân nhún vai, không hề tỏ ra tức giận.



Kỷ Hi Nguyệt khẽ cau mày, liếc nhìn Liễu Đông. Anh Béo thì tỏ ra buồn lo, anh ấy đâu có nghĩ chỉ trong vòng một tháng văn phòng lại thay đổi nhanh đến như vậy.



Tháng 5 vừa qua anh ấy đã nhận được khá nhiều phần thưởng, là bởi vì có hai tin tức lớn của Vương Nguyệt, nhưng bây giờ Vương Nguyệt và Liễu Đông đã chia thành hai nhóm, sau này không biết là có được tiền thưởng như vậy nữa không.



Không phải là anh ấy không tin tưởng vào năng lực của Liễu Đông, nhưng về mặt tìm kiếm tin tức thì khẳng định Liễu Đông không bì với Vương Nguyệt được.



Trước khi tan ca, di động của Kỷ Hi Nguyệt vang lên, cô liếc nhìn, sau đó đứng lên đi ra ngoài.



“Chị Nguyệt, chị đi đâu vậy?” Liễu Đông vội vàng hỏi thăm.



“Xuống bãi đậu xe lấy chuyển phát nhanh.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười.



Long Bân lập tức đi tới trước mặt cô: “Vương Nguyệt, để tôi đi với cô.”



“Không cần, cũng đâu phải ra ngoài chạy tin, tôi chỉ đi lấy chuyển phát nhanh thôi.” Vương Nguyệt lắc đầu cười rồi quay đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK