Cố Du Du há miệng nhìn cô: "Tiểu Nguyệt, em còn tin vào mấy cái này à?"
"Sao lại không, tôi là một ví dụ điển hình mà? Không đăng tin quá phóng đại, cũng không đưa ra những bình luận quá chủ quan, luôn đứng về phía chính nghĩa, chị xem, ông trời đối xử với tôi thế nào, cho tôi có được cơ hội đăng tin về tai nạn cầu Giang Sơn, còn cứu được người nữa."
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến việc cô cứu sống Trương Cầm, trong lòng thấy rất vui.
Cố Du Du có chút nghi ngờ nhìn cô, hồi lâu sau mới cười mỉa mai nói: "Được rồi, sau này chị sẽ chú ý một chút, chỉ là tiểu Nguyệt, nếu em có tin gì, có thể cho chị một chút được không?"
Vừa nói vừa bày ra dáng vẻ khẩn cầu.
Trong đầu của Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ ngợi, cuối cùng tùy tiện nói: "Mọi người đều là đồng nghiệp, nếu có tin tôi sẽ gọi cho chị."
"Thật sao, vậy thì cảm ơn em nhé, chị đi ra ngoài trước đây, biết đâu đấy sẽ kiếm được tin hot!" Cố Du Du vẫn còn khá tốt, mặc dù không có tiết tháo, cũng không có lương thiện, nhưng trong việc cô ta vẫn rất cố gắng.
Điểm này Kỷ Hi Nguyệt vẫn tán thưởng, còn tốt hơn chán so với mấy cái người ăn không ngồi rồi cả ngày lẫn đêm, hơn nữa còn vung tiền như đại gia vậy.
So với Cố Du Du, cô ngược lại khá thưởng thức cô ta, chỉ hi vọng cô ta không tự tìm đường chết.
Một ngày trôi qua thật mau với một số chuyện linh tinh, buổi chiều Kỷ Hi Nguyệt đi loanh quanh bên ngoài, cũng không kiếm được tin gì lớn, nhưng cô cũng không lo lắng, trong đầu nhớ tới năm sau sẽ xảy ra rất nhiều tin hot.
Buổi tối về đến nhà, thấy Triệu Húc Hàn đã ở đó, cô nghĩ đến chuyện mà Cố Du Du nói sáng nay, vội vàng lật đật chạy đến ngồi với anh.
"Hàn ca, em muốn hỏi anh một chuyện."
Triệu Húc Hàn cũng không ngẩng đầu, chỉ mở miệng nhả ra một từ "nói" không có chút nhiệt độ trong đó.
"Cái đó, đài truyền hình Cảng Long và Hương Thành, có phải do anh thu mua không?" Kỷ Hi Nguyệt nhìn biểu cảm trên gương mặt anh.
Triệu Húc Hàn đang xem văn kiện thì ngẩng đầu lên, quay qua nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Đôi mắt to tròn của cô tràn ngập vẻ hiếu kì.
"Không biết, có thể?" Triệu Húc Hàn trả lời bốn chữ.
"Ơ, không biết, có thể là ý gì?" Kỷ Hi Nguyệt mơ màng nhìn anh.
Triệu Húc Hàn hơi cau mày: "Đây là việc thu mua nhỏ, không cần tôi phải ra mặt."
"...!"
Con mẹ nó, cái này gọi là việc thu mua nhỏ? Có tiền nên muốn làm gì cũng được à?
Trong nháy mắt Kỷ Hi Nguyệt cảm nhận được, sự đau đớn của nghèo khó.
Tập đoàn Kỷ Hải trong mắt anh chính là khác biệt giữa giàu và nghèo.
Cuối cùng cô đã gặp một người đàn ông như thế nào vậy!
Cô càng có thêm tò mò về Triệu Húc Hàn.
"Nếu em muốn biết, tôi có thể hỏi giúp em." Triệu Húc Hàn nhìn vẻ mặt đầy kinh sợ của cô, có lòng tốt nói.
Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn lại: "Không cần không cần, cũng không phải vấn đề gì cả, dù sao em cũng chỉ là một nhân viên nho nhỏ, đại Boss không rảnh đâu đi quản chuyện của em."
Triệu Húc Hàn gật đầu, không nói gì nữa.
Kỷ Hi Nguyệt cũng chưa rời đi, mà chỉ ngồi đó ngẩn người không biết đang suy nghĩ gì.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn hơi nhếch lên, không lên tiếng, tiếp tục làm công việc còn đang dang dở.
Chỉ là sắc mặt anh trở nên lạnh lẽo, là ai dám để lộ tin ra ngoài?
Nghĩ đến việc Triệu thị có nhiều nhân viên, chuyện lớn như vậy cũng không gạt được, huống chi cô gái nhỏ còn là phóng viên, chỉ cần hiếu kì một chút là có thể đi tìm kiếm thông tin, cũng biết được mấy người cao tầng đều đến từ tập đoàn Triệu thị.
20 likes + 1720 phiếu + 10 cmts mai có 3 chương nè ><