Kỷ Hi Nguyệt ngẩn người: “Lẽ nào là tôi nghĩ nhiều rồi?”
“Chắc chắn là cô đã nghĩ nhiều. Giống như trường hợp giúp cảnh sát bắt hung thủ của vụ án phóng hỏa lần trước vậy, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ nhận được lệnh tương tự. Chính xác mà nói, nơi nào cần bảo vệ công lý thì nơi đó có chúng tôi.”
Hạ Tâm Lan cười, cầm hành lý của Kỷ Hi Nguyệt đi về hướng ngôi nhà ngói đỏ.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười khan. Xem ra cô xem nhiều phim của đài truyền hình Cảng Thành rồi, nên cái gì cũng có thể suy diễn.
Mọi người đều là những người đáng mến nhất của đất nước, sao qua đầu cô lại nghĩ họ đáng sợ thế không biết.
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời cảm thấy hổ thẹn.
Thực ra cô rất khâm phục những người đó, cũng hy vọng có thể trở thành một trong những thành viên của bọn họ, để có thể thúc đẩy cái thiện và trừng phạt cái ác. Sở dĩ cô chọn nghề phóng viên, là bởi vì cũng bắt nguồn từ tâm tư này. Chỉ là cô quá yếu, nên chưa từng nghĩ sẽ đi được con đường quân nhân.
Nhưng bây giờ cô rất hâm mộ Hạ Tâm Lan. Một người phụ nữ có thể theo đuổi công việc này, quả thực rất đáng quý mến và trân trọng.
Bước chân vào nhà ngói đỏ, ở lầu một là sân huấn luyện kéo dài đến phía sau, độ cao chạm trần khoảng năm mét, nhìn tổng thể như một sân thể dục thu nhỏ.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy dàn thiết bị ở đây, con người như muốn rớt cả ra ngoài.
“Wow, ở đây quá tuyệt vời!” Máu huyết trên người Kỷ Hi Nguyệt sôi trào.
“Haha, buổi tối chúng ta có thể thử tập luyện.” Hạ Tâm Lan nhướng mày.
“Thật sao? Được đấy được đấy. Mấy sợi dây thừng này dùng để làm gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt chạy tới trước một sợi dây thừng thô ráp màu đen, khẽ kéo thử, cô phát hiện tính đàn hồi vô cùng tốt.
“Dùng để vượt nóc băng tường. Lát nữa sẽ dạy cho cô. Bây giờ đi cất đồ đạc rồi ăn cơm đã.” Hạ Tâm Lan thấy dáng vẻ tò mò của cô y như một đứa con nít thì lắc đầu khẽ cười. Điểm này của Kỷ Hi Nguyệt quả thực chó chút giống cô ấy.
Nhưng cô ấy đâu biết Kỷ Hi Nguyệt là bị dồn ép mới thành ra như vậy. Nếu không có một tháng hơn bị cưỡng ép tập luyện, cộng thêm chuyện từng phải chiến đấu thực tế, thì làm sao có một Kỷ Hi Nguyệt yêu thích tập luyện như bây giờ.
Đôi khi cảm giác thành tựu chính là nguồn cảm hứng khơi dậy sự nổ lực, khiến người đó làm việc chăm chỉ hơn để đạt được cấp độ tiếp theo.
Triệu Húc Hàn được xem là người nuôi cấy sự yêu thích cho Kỷ Hi Nguyệt trong phương diện này.
“Phải đợi ăn cơm sao? Có thể tập trước được không?” kỶ Hi Nguyệt hơi bị ngứa ngáy.
“Không được, tôi đói rồi. Ăn no xong thì đi bộ về lại, coi như là tập luyện luôn. Tập luyện mệt mới có thể ngủ ngon.” Hạ Tâm Lan liếc xéo cô.
Kỷ Hi Nguyệt hết cách, đành phải nghe lời.
Trên tầng hai là một dãy phòng. Mặc dù Hạ Tâm Lan là người khô khan, nhưng lại trang trí tất cả căn phòng đều là màu hồng. Hơn nữa còn có rất nhiều búp bê và chậu cây nhỏ xinh, muôn hình đủ sắc. Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt không khỏi run rẩy.
Xem ra người phụ nữ này cũng có cũng có tâm hồn thiếu nữ. Nhưng mà ai chẳng có tâm hồn thiếu nữ chứ?
“Cô ở phòng này đi. Bình thường mẹ tôi đến sẽ ở lại đây, nên rất sạch sẽ.” Hạ Tâm Lan xách hành lý vào.
“Wow, gấu bông to quá!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy một con gấu bự màu xám tro thì kinh ngạc hô lên, sau đó lập tức nhào tới ôm chầm lấy nó, cảm giác mềm mại khiến cô rất thoải mái.
“Đó là con gấu mà Cố Cửu đã tặng.” Hạ Tâm Lan đột nhiên nói một câu.