“Tôi thấy cô Kỷ đây khí thế hào hùng lắm mà, nào là hùng hồn tuyên bố trong vòng một năm sẽ vượt qua ba thương hiệu lâu đời của chúng tôi, làm chúng tôi run sợ trong lòng, phải hẹn nhau tới đây xem thử thế nào.” Hứa Phượng nói.
Kỷ Hi Nguyệt hơi cúi đầu: “Tham vọng thì tất nhiên ai cũng có. Nếu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, vậy thì không cần phải làm nữa. Kỷ Hi Nguyệt tôi sẽ cố gắng thực hiện lời mình đã nói, nhưng vẫn mong ba vị tiền bối đây giơ cao đánh khẽ, cũng là cho người mới tôi một con đường đi.”
Cố Cửu ở sau lưng cười thầm, Kỷ Hi Nguyệt trả lời như vậy cũng không bất lịch sự. Ba anh chị này hẹn nhau tới đây, rõ ràng là rất ngạo mạn, nếu anh ấy không kiêng dè thì đã sớm chửi lại từ lâu rồi.
“Cô Kỷ, vậy việc đào người cô giải thích thế nào đây?” Phùng Lượng của Hoàn Vũ có chút tức giận nói, “Ngay cả lời chào hỏi cũng không có, lén lút đào người, chuyện này hình như không đúng với quy tắc ngành nghề thì phải?”
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, Cố Cửu muốn giải thích một chút, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã nở nụ cười, nói: “Anh Phùng, hợp đồng của Mộ Dung Phong đã đến kỳ hạn, bên phía các anh không chủ động gia hạn hợp đồng thì anh ta là người tự do, chúng tôi đưa ra điều kiện tốt, dĩ nhiên anh ta phải ‘chim khôn chọn cành mà đậu’ rồi, đúng không?”
“Cô, cô làm vậy là không nể mặt Hoàn Vũ chúng tôi! Ít nhất thì cô cũng phải chào hỏi một tiếng chứ?” Phùng Lượng tức giận nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ nheo mắt: “Anh Phùng, anh nói vậy là hơi nặng lời rồi. Tôi mới bước chân vào ngành này, còn chưa hiểu luật lệ, có điều chi mạo muội mong anh bỏ qua cho. Vả lại, Mộ Dung Phong ở công ty các anh không được coi trọng, tôi chẳng qua là vô tình thấy được tài năng của anh ấy nên mới mời anh ấy gia nhập vào Húc Nguyệt. Chuyện này hình như không phạm pháp đúng không?”
Phùng Lượng bị nghẹn tới đỏ bừng mặt, nhìn Hứa Phượng và Đông Phương Sơn, nói: “Cô thử hỏi bọn họ xem, trong ngành chúng ta việc đào người là một điều cố kỵ, gặp nhau hỏi thăm mới phải phép, còn cô ngay cả chào hỏi cũng không có, có phải là hơi quá đáng rồi không?”
“Xem ra hôm nay anh Phùng đến đây là muốn hưng binh vấn tội nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, bước tới sau lưng bàn làm việc của Cố Cửu, ngồi xuống nói: “Vậy thì ngại quá, tôi không làm gì phạm pháp cả. Nếu anh cứ khăng khăng phải thăm hỏi mới có thể đào người, vậy thì xin lỗi, tôi không quan tâm chuyện này.”
“Cô Kỷ, ý cô là sao? Đây là đang tuyên bố muốn đối đầu với ba công ty điện ảnh và truyền hình chúng tôi?” Phùng Lượng càng thêm tức giận.
“Nếu các anh cho rằng như vậy, tôi cũng đành chịu. Ba vị đây mới sáng ra đã đến hưng binh vấn tội, mà không phải đến chúc mừng bạn mới khai trương, hình như cũng không đúng với quy định trong ngành lắm thì phải.” Kỷ Hi Nguyệt làm cả ba đều nghẹn ngào.
Cố Cửu rất muốn cười, công nhận người phụ nữ này rất có tài ăn nói, với cả sau lưng cô còn có Triệu Húc Hàn và Kỷ Thượng Hải hậu thuẫn, đâu cần bọn họ tới đây giảng giải quy củ.
Khách khí là lễ phép, nhưng bọn họ không khách khí thì mình cần gì phải khách khí lại? Tưởng Húc Nguyệt là công ty mới nên muốn đến ra oai phủ đầu sao? Ai sợ ai chứ!
Sắc mặt của ba người đều thay đổi, không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại cường thế như vậy, không hề tỏ ra nể sợ ba người tiền bối bọn họ, xem ra là nghé con mới sinh không sợ hổ.
“Cô Kỷ, cô nên biết các diễn viên trong ngành điện ảnh và truyền hình này đều phải tương tác với nhau, có thể là sẽ mượn để quay diễn gì đấy, hoặc là cùng nhau cấm vận một người nghệ sĩ nào đó. Cô chĩa mũi nhọn vào chúng tôi như vậy là đang định làm ăn riêng lẻ sao?”
Hứa Phượng muốn nhắc nhở Kỷ Hi Nguyệt, mọi người cùng nhau hợp tác là tốt nhất, nếu không sau này cô cần một ngôi sao gì đấy, bọn họ đố mà thả người.
“Haha, cô Hứa, chúng ta là người làm ăn thì nói chuyện làm ăn, nói chuyện tiền bạc. Tôi nghĩ chẳng ai cưỡng lại tiền bạc đâu. Với cả, ngoài ba công ty điện ảnh và truyền hình của các cô ra, đừng quên vẫn còn hai đài truyền hình chủ chốt là Cảng Long và Hương Thành. Diễn viên ký hợp đồng với bọn họ cũng nhiều vô số kể, tôi tin là họ sẽ thích hợp tác với chúng tôi.”