Cho dù là chủ nhật thì Triệu Húc Hàn vẫn bề bộn nhiều việc như trước. Kỷ Hi Nguyệt thấ anh không xem văn kiện thì sẽ gọi điện thoại. Tiếu Ân và Vô Cốt thường xuyên bị gọi đến. Thi thoảng anh tựa lưng trên ghế salon bóp bóp trán. Cô cảm thấy anh thật sự cực khổ.
Cô biết rõ, người đàn ông này người đứng đầu tập đoàn Triệu thị. Tất cả mọi quan hệ của anh đều dựa trên lợi ích cho gia tộc. Vì vậy anh chẳng bao giờ có thời gian của chính mình. Nghĩ đến việc anh mệt mỏi như vậy nhưng kiếp trước vẫn luôn luôn quan tâm tới cô, cô cảm thấy mình đúng là người phụ nữ không tim không phổi.
Nếu không phải có anh, có lẽ cô bị người phụ nữ của Triệu Vân Sâm đánh thành ra ngu luôn rồi.
Nếu không phải có anh, nửa đêm cô say rượu bên lề đường sẽ biến thành thi thể rồi.
Nếu không phải có anh, với tính khí đại tiểu thư của cô, chắc không biết bao nhiêu lần bị người ta đánh và hãm hại rồi.
Nếu không phải có anh, có lẽ cô đã bị tên hỗn đản Triệu Vân Sâm triệt để lợi dụng rồi.
Từng thước bi kịch của kiếp trước hồi tưởng lại trong đầu cô. Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Triệu Húc Hàn, tràn ngập đau lòng.
"Hàn ca. Tôi đấm bóp cho anh nhé? Anh xem, anh cũng quá mệt mỏi rồi." Kỷ Hi Nguyệt muốn vì anh mà làm chút gì đó. Vì vậy chủ động đi vòng ra sau ghế, duỗi tay đặt lên vai anh.
Chẳng qua vừa chạm vào anh, cô có cảm giác cả người anh cứng ngắc lại.
"Hàn ca. Anh thả lỏng chút. Không sao mà. Đều là người nhà." Kỷ Hi Nguyệt vội vàng trấn an.
Triệu Húc Hàn không nói gì. Nhưng quả thật thân thể đã chậm rãi thả lỏng, nhắm mắt lại.
"Hàn ca. Tuy công việc của anh quan trọng nhưng vẫn phải chú ý nghỉ ngơi. Khi còn trẻ đừng làm gì gây hại đến sức khỏe." Kỷ Hi Nguyệt ôn nhu nói.
Mi tâm Triệu Húc Hàn hơi hơi nhíu lại, lười biếng ừm một tiếng. Kỷ Hi Nguyệt chẹp miệng, không nói gì nữa, nghiêm túc bóp bả vai và cổ cho anh.
Chỉ là chốc lát sau, cô nghe được tiếng hít thở nho nhỏ. Hơi nghiêng đầu qua mới phát hiện thì ra Triệu Húc Hàn đã ngủ mất rồi. Trong nháy mắt Kỷ Hi Nguyệt tràn ngập thương xót. Người đàn ông này thật sự rất mệt rồi!
Dì Lý đi ra từ trong bếp đang muốn nói gì đó thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt suỵt một tiếng với bà. Dì Lý trừng to mắt nhìn. Chủ tử ngủ thật rồi.
Thiếu chút nữa tròng mắt của bà còn rơi xuống đất. Bởi vì tất cả bọn họ đều biết, trước mặt người ngoài chủ tử sẽ không bao giờ ngủ. Cho dù mấy người thân cận như bọn họ cũng sẽ không. Nhưng bây giờ, rõ ràng là anh đã ngủ trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
Điều này cho thấy cái gì? Anh tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt hơn bất cứ ai khác? Không hề có phòng bị đối với cô?
Dì Lỷ cảm thấy không thể tin nổi. Nghĩ thầm nếu mấy người Tiếu Ân biết chuyện này chắc sẽ ủy khuất phát khóc thôi.
Kỷ Hi Nguyệt xoa bóp được một lát, tay có chút mỏi, muốn rời đi xoa bóp cánh tay mình chút. Ai ngờ người Triệu Húc Hàn run lên, đột nhiên mở mắt. Kỷ Hi Nguyệt giật mình, lập tức cười nói: "Hàn ca. Anh tiếp tục ngủ đi. Tôi xoa bóp cho anh." Cô thật sự muốn tát mình một phát. Sớm biết vậy sẽ không rời ra, để cho anh nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
Toàn bộ hơi thở của Triệu Húc Hàn trong nháy mắt hạ xuống. Anh đột nhiên đứng lên, dọa Kỷ Hi Nguyệt suýt nhảy dựng. Anh cất giọng nói lạnh lùng: "Không cần!" Xong liền bước lên tầng.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh có vẻ tức giận, vô cùng khó hiểu. Cô lại chọc Đại ma vương tức giận lúc nào vậy? Cái tính khí này đúng là âm tình bất định!