“Theo hồ máu* và độ cứng của tử thi thì có lẽ nằm trong khoảng từ một đến ba giờ rạng sáng ngày hôm qua, nhưng thời gian chính xác còn phải đợi quay về giải phẫu mới có thể xác định. Tuy nhiên, có thể khẳng định một điều là hung thủ giết trước hiếp sau, cực kỳ biến thái.” Pháp y Lãnh đáp.
(Hồ máu tử thi (tiếng Latinh là livor mortis, tên tiếng Anh là postmertem lividity, hypostasis hoặc suggillation) là một dấu hiệu của sự chết. Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía. Nguyên nhân là khi tim ngừng đạp và máu ngừng tuần hoàn, các hồng cầu nặng sẽ chìm xuống xuyên qua huyết tương dưới tác động của trọng lực. Hồ máu tử thi bắt đầu sau 20 phút đến ba giờ đồng hồ tính từ thời điểm chết và đông lại trong mao mạch trong bốn đến năm giờ đồng hồ, sắc tím trên da đạt mức cực đại trong khoảng sáu đến 12 giờ đồng hồ. (Tham khảo thêm trên Wikipedia).)
Kỷ Hi Nguyệt nghe mà toàn thân phát lạnh. Nhất định phải tìm được tên hung thủ này, nếu không phía sau vẫn còn thêm sáu người phụ nữ bị hại nữa.
“Hơn nữa, trước khi giết hại, hung thủ còn tra tấn người chết. Nhìn vết thương toàn thân thì có thể thấy thủ đoạn rất tàn nhẫn. Có lẽ trước đây hung thủ đã bị tổn thương về mặt tình cảm, vô cùng căm hận phụ nữ.” Kết luận của pháp y, “Phải rồi, hung thủ là người thuận tay trái, xem vết bầm thì rõ ràng là bên trái mạnh hơn bên phải.”
“Thuận tay trái!” Mắt Trương Cường lập tức sáng lên, “Điều tra những người đàn ông có quan hệ với nạn nhân trước, xem thử có ai thuận tay trái không.”
Chốc lát sau, công việc khám nghiệm hiện trường kết thúc. Kỷ Hi Nguyệt và Trương Cường xuốngdưới.
“Vương Nguyệt, có ý kiến hay đề xuất gì không?” Trương Cường đứng trong dây cảnh giới với Kỷ Hi Nguyệt, nhẹ giọng hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt cau mày: “Tôi có cảm giác hung thủ rất biến thái, khả năng cao là sẽ tiếp tục gây án, tốt nhất là phải nhanh chóng nghĩ cách để tóm được tên hung thủ này mới được.”
Trương Cường thoáng sửng sốt: “Cô cảm thấy hung thủ vẫn còn gây án?”
“Phải. Tên hung thủ rất căm hận phụ nữ, cho nên giết một người thì chưa thể nào hả dạ được. Nếu không tóm được sớm, khả năng sẽ có rất nhiều nạn nhân nữa. Đúng rồi, tôi cảm thấy cô phóng viên nữ của đài truyền hình Hương Thành có thể sẽ gặp nguy hiểm, tốt nhất là nên phái người bảo vệ cô ấy một chút.”
Kỷ Hi Nguyệt biết vụ án thứ hai sẽ sớm xảy ra, nhưng cô không biết ở đây và là ai, nhưng nạn nhân thứ ba chắc chắn là Lý Lộ Lộ. Cho nên, trường hợp không bắt được hung thủ thì chắc hẳn sẽ có điểm đột phá trên người Lý Lộ Lộ.
Trương Cường nhìn ánh mắt sắc bén sau cặp kính gọng gỗ của Vương Nguyệt: “Là linh cảm sao?”
Kỷ Hi Nguyệt biết lúc này mà nói linh cảm thì rất hoang đường, nhưng để tóm được hung thủ, cô chỉ còn cách gật đầu.
“Đội trưởng Trương. Tôi không dám chắc điều gì cả, nhưng vụ án cưỡng giết thứ hai chắc chắn sẽ sớm xảy ra. Dựa theo vụ án phân xác trước đây, phóng viên đưa tin sẽ rất nhiều nguy hiểm, vì vậy tôi mới lo lắng cho Lý Lộ Lộ.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nói như vậy.
“Sớm xảy ra vụ thứ hai?’ Trương Cường cảm thấy bất ổn, “Vương Nguyệt, cô có thể phác họa hồ sơ của hung thủ không?”
Lập hồ sơ là đề cập đến việc dựa trên hành vi của tội phạm để suy ra trạng thái tinh thần của anh ta, từ đó phân tích tính cách, môi trường sống, nghề nghiệp và quá trình trưởng thành của anh ta, ngoài ra còn có thể hình dung các đặc điểm bên ngoài của tội phạm.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt trong giây lát, sau đó cân nhắc một chút rồi nói: “Tên tội phậm này chắc hẳn rất cao ráo, trông có vẻ thật thà đầy trách nhiệm. Tôi nghĩ, có lẽ anh ta sẽ làm nghề bảo vệ hay là vệ sĩ gì đấy, tuổi tác khoảng tầm ba mươi.”
Trương Cường kinh ngạc: “Vương Nguyệt, cô lợi hại thật đấy. Có thể phác họa cả hồ sơ nữa.”
“Tôi không biết có đúng không. Chắc là các anh có chuyên gia tội phạm chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Trương Cường đáp: “Đương nhiên có. Lát quay về tôi sẽ hỏi thử. Nhưng bất kể thế nào cũng cảm ơn cô đã cung cấp manh mối. Phải rồi, nếu cô muốn đưa tin, cố gắng đừng gây hoảng loạn. Còn nữa, lần này không được khẳng định hung thủ trước đấy.”
“Tôi không có mục tiêu để nghi ngờ, làm sao khẳng định được.” Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, “Được rồi. Vậy tôi đi đây, đội trưởng Trương phải cố gắng tóm được hung thủ sớm đấy nhé!”
Tuy Kỷ Hi Nguyệt khích lệ thế, nhưng cô biết tên hung thủ này rất xảo quyệt, hơn nữa còn rất có lực phản trinh sát, cho nên nếu không có thêm các manh mối khác, e là không có khả năng kết án nhanh như vậy.
Kiếp trước phải tầm ba tháng sau mới bắt được hung thủ, tới lúc đó bảy người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đã chết.