Mục lục
Hàn Thiếu Cực Sủng Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông cụ nhìn vẻ mặt tự tin của con trai, sau đó khẽ gật đầu: “Bố tin là con cũng đã sớm chuẩn bị, nhưng chuyện con làm tổn thương Vân Sâm lần này nhất định anh cả con sẽ ôm hận trong lòng.”



“Bố, bố cũng không phải là không biết, năm đó sau khi anh cả bị què chân, anh ta đã sớm ôm hận trong lòng với con, nhiều thêm một chuyện cũng có sao đâu.” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn tĩnh lặng và thâm thúy.



Ông cụ sửng sờ: “Con vẫn luôn canh cánh trong lòng, không buông được sao?”



Trên mặt Triệu Húc Hàn hiện lên vẻ đau khổ: “Bố, bố có thể buông được sao? Cái chết của mẹ kỳ lạ như vậy, lẽ nào trong lòng bố còn không rõ?” Giọng điệu của anh còn có chút trách móc.



Nét mặt già nua của ông cụ nhuốm màu bi thương và đau đớn, sau đó thở dài nói: “Tam Nhi, con còn nhớ vì sao mà năm con tám tuổi bố đã đưa con đi huấn luyện không?”



Triệu Húc Hàn thoáng đau lòng, chốc sau mới trả lời: “Lúc mới bắt đầu không biết, cứ nghĩ rằng mẹ mất rồi, bố cũng không cần mình, trong lòng con chỉ có hận thù và đau khổ. Sau này con mới từ từ hiểu ra là bố muốn con tiếp nhận vị trí chủ nhân, như vậy con mới có thể tìm được hung thủ đã sát hại mẹ, mới có thể báo thù cho mẹ!”



Trong con ngươi của Triệu Húc Hàn hiện lên một luồng sát khí sắc bén, hai tay của anh hung hăn cuộn chặt thành nắm đấm.



“Vậy con có biết vì chuyện này đã chết bao nhiêu người không?” Ông cụ cũng gắt gao nắm chặt thành ghế.



“Con biết, cho nên con càng muốn điều tra.” Khóe miệng Triệu Húc Hàn câu lên một nụ cười lạnh lùng khát máu.



Ông cụ nhìn anh, tựa hồ như đang nhìn thấy người phụ nữ mà mình yêu thương. Lồng ngực bỗng chốc bị đè nén gần như khiến ông không thở được.



“Tam Nhi, con là một đứa trẻ thông minh, con nên biết chuyện này có bao nhiêu nguy hiểm, vì vậy nhất định phải cẩn thận, biết không? Thực ra trong lòng bố cũng rất muốn biết, rốt cuộc là mẹ con đã chết như thế nào.”



Sắc mặt của ông cụ đầy bi thương, nhớ đến thời điểm người phụ nữ mình yêu thương được tìm thấy đã hương tiêu ngọc tổn, phủ tấm vải trắng mang về, tim ông lại ào ào rỉ máu.



Nhưng vụ án này điều tra thế nào cũng không có tiến triển, mỗi khi có tiến triển lại bị đứt đoạn, người liên quan càng ngày càng nhiều, khiến ông càng thêm lo ngại, cũng càng lúc càng cảm thấy có lòng nhưng bất lực.



Ông biết đây là bí mật của Triệu gia, một bí mật mà ngay cả chủ nhân cũ như ông, hay là chủ nhân mới như Triệu Húc Hàn đều không biết. Ai là kẻ đã tiếp tay sau lưng, ông cũng không dám nghĩ.



Ông biết mình đã mắc nợ vợ, nhưng ông không thể tiếp tục điều tra, vì vậy chỉ có thể để con trai của bà âm thầm điều tra tiếp tục.



Đã qua hơn mười năm, những người đó e là đã lãng quên chuyện này.



Nhưng ông và con trai làm sao có thể quên được?



Triệu Húc Hàn nhìn mái tóc bạc trắng của bố, khẽ gật đầu, nói: “Bố, bố yên tâm, con sẽ cẩn thận.”



Bố Triệu gật đầu, sau đó nói: “Con đối với Kỷ tiểu thư là nghiêm túc sao? Con nên biết quy tắc của Triệu gia.”



Triệu Húc Hàn thoáng sửng người, sau đó chầm chậm nói: “Bố, bất kể là nghiêm túc hay không, cô ấy vẫn là người mà con muốn bảo vệ.”



Ông cụ Triệu nhìn con trai một lúc lâu, sau đó thở dài nói: “Bố không nói được con nữa rồi, dù sao bố cũng không phải là một người cha gương mẫu! Nhưng con bé sẽ trở thành điểm yếu của con. Hơn nữa, nếu con không muốn chuyện như mẹ con lại tái diễn, vậy thì con nên biết như thế nào với con bé mới là tốt nhất. Quy tắc của Triệu gia là bất di bất dịch.”



Triệu Húc Hàn rũ mắt, từ từ thả lỏng nắm đấm, sau đó nói: “Con biết.”



“Vân Sâm dù thế nào cũng là cháu của con, hơn nữa con còn từng dạy dỗ nó. Để nó về làm chút chuyện tốt, bên chỗ anh cả con bố cũng sẽ giáo huấn lại đàng hoàng. Chuyện này nên kết thúc ở đây đi.” Ông cụ đưa ra tuyên bố cuối cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK