Tuy cô bị kéo vào một tổ chức bí mật, xem như quen biết vài người một nhà, nhưng cũng chưa nhận nhiệm vụ, điều này làm cô cũng cảm thấy có khi nào bản thân thật vô dụng không.
“Lão Thôi!” Kỷ Hi Nguyệt bắt điện thoại.
“Tiểu Nguyệt, đã lâu không gọi điện, tất cả có khỏe không?” Giọng Lão Thôi bên kia cười tủm tỉm.
Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Nhờ phúc của lão Thôi, tất cả đều khỏe.”
“Nha đầu cô đó, rất biết nói chuyện. Lần này tôi gọi điện tới là muốn nói cho cô một tin tức.” Giọng Lão Thôi bắt đầu trở nên nghiêm túc.
“Lão Thôi, chú nói đi.” Kỷ Hi Nguyệt cho rằng sắp nhận nhiệm vụ.
Lão Thôi nói: “Theo tin tức xác thực, có hai vị cường giả cấp nguyên lão của Tôn gia lập tức sẽ tới Cảng Thành.”
“Cái gì!” Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt rồi kinh hô.
“Lệnh giết màu đen đã triệt bỏ, Tôn gia tổn thất thảm trọng, giới khí công cũng tổn thất thảm trọng. Tôn gia cảm thấy quá thật mất mặt, cho nên đã xuất động hai cường giả cấp nguyên lão, mục tiêu chính là Triệu Húc Hàn – Triệu gia chủ.” Lão Thôi nói.
Hai mắt Kỷ Hi Nguyệt đều là vẻ sắc bén, nói: “Cảm ơn lão Thôi đã nói cho cháu, cháu sẽ bảo anh Hàn cẩn thận.”
Lão Thôi bên kia gật đầu, nói: “Còn nữa, Triệu gia cũng có nguyên lão xuất động.”
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt đại biến, hỏi: “Cái gì? Chẳng lẽ cũng tới giết anh Hàn?”
“Không phải, là đi Châu Âu, mục tiêu hẳn là Thiết Quý Hoành, tôi cảm thấy có thể nguyên lão Tôn gia và nguyên lão Triệu gia đã đạt thành hiệp nghị nào đó.” Giọng Lão Thôi bên kia rất ngưng trọng.
Kỷ Hi Nguyệt nheo đôi mắt lại, nói: “Xem ra đều chờ không kịp.”
“Tiểu Nguyệt, thực lực của cô có tăng cường không?” Lão Thôi hỏi: “Bên đây tôi phái ra một cao thủ cấp nguyên lão lại đó giúp các người.”
“Cảm ơn lão Thôi, thực lực của cháu cũng có tăng cường.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức vui vẻ trong lòng.
Lão Thôi lập tức nói: “Không cần cảm ơn tôi, lần này cũng có nhiệm vụ.”
“Lão Thôi nói đi.”
“Cần phải giết hai nguyên lão Tôn gia.” Lão Thôi ra lệnh.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt rồi nói: “Cho dù lão Thôi không ra nhiệm vụ này thì cháu và anh Hàn cũng nhất định làm cho bọn họ có đến mà không có về!”
Lão Thôi thật vui mừng, nói: “Vậy hai người nhất định phải cẩn thận, hai lão gia hỏa có thực lực chưa chắc cao hơn các người, nhưng đạo hạnh cao, kinh nghiệm phong phú, khó lòng phòng bị. Tôn gia phản bội Hoa Hạ đã rất lâu, vẫn chưa bắt được chứng cứ, hơn nữa bởi vì Tôn gia quá mạnh, cho nên quốc gia cũng không dám cứng đối cứng. Lần này các người giết không ít người Tôn gia, cũng coi như cống hiến vì quốc gia. Nếu là cũng có thể giết nguyên lão Tôn gia thì chúng tôi sẽ chuẩn bị tan rã toàn bộ Tôn gia.”
“Thật tốt quá, nếu có thể thì Kỷ Hi Nguyệt đạo nghĩa không thể chối từ!” Kỷ Hi Nguyệt đã sớm nhìn Tôn gia không vừa mắt, tựa như nhìn nguyên lão Triệu gia không vừa mắt. Sớm muộn gì cũng phải giết chết bọn họ, như vậy hai người mới có thể bình an không sao.
“Được được được, người được phái tới người gọi là lão Vương. Tôi bảo ông ấy trực tiếp đi tìm cô, cô đã biết ám hiệu rồi đó.” Lão Thôi nói.
“Biết, cảm ơn lão Thôi, cháu nhất định hoàn thành nhiệm vụ.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói.
Cúp máy, cô nhìn đồng hồ trên vách tường, chưa đến 7 giờ tối, Triệu Húc Hàn còn chưa trở về. Chẳng qua hẳn sẽ nhanh thôi, cô nhìn notebook trong tầm tay, hôm nay cũng muốn nói cho anh Hàn một tin tức tốt.
Chưa đến nửa giờ, Vượng Tài đột nhiên chuyển đầu nhìn về phía bên ngoài, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy ánh đèn xe chiếu vào.