Cố Du Du cuống quýt đáp: “Đều nhờ cô cả. Tiểu Nguyệt, cô nhất định phải che chở cho tôi đấy!”
“Được rồi, làm tốt lần này đã rồi nói. Chị là phóng viên giỏi, đừng sợ không có tin tức.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Để tôi chuyển tài liệu cho chị. Tối nay chị nghiên cứu trước đi, sáng mai rồi hẵng đăng lên.”
“Được được được.” Cố Du Du kích động nói liên tục ba chữ được.
Cô ta biết Kỷ Hi Nguyệt toàn cho cô ta tin tức giải trí, nhưng lượt truy cập của tin tức giải trí bây giờ rất cao, vượt qua cả tin tức xã hội. Mặc dù có hơi đau lòng, nhưng đối với cô ta mà nói, chỉ cần lượt truy cập cao, thành tích của cô ta sẽ càng tốt, mấy thứ khác cô ta dĩ nhiên cũng sẽ không quan tâm đến.
Kỷ Hi Nguyệt cúp máy xong thì chuyển cho cô ta mấy bức ảnh quảng bá mà cô đã chuẩn bị từ trước. Cô thiết nghĩ, thế mạnh của Cố Du Du là biến chuyện bé thành chuyện lớn, với năng lực này, không ai thích hợp làm tin tức giật gân hơn cô ta cả.
Có điều, cô cũng muốn được nổi tiếng mà.
Qua giờ cơm tối mà Triệu Húc Hàn vẫn chưa về. Thím Lý gọi điện thoại hỏi thăm, sau đó báo cho Kỷ Hi Nguyệt biết: “Tiểu thư, cậu chủ nói tối nay bận việc, không về ăn cơm được.”
“Hứ, anh ấy đang trốn cháu thì có.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, ngồi ăn cơm một mình. Cô nghĩ bụng, trừ phi anh không về, nếu không dù thế nào cô cũng phải đợi anh cho bằng được.
Cho nên khi Triệu Húc Hàn về đến nhà, dù đã mười hai giờ nhưng vẫn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang làm tổ trên sô pha. Lần này cô không hề ngủ quên, vừa nghe thấy tiếng anh vào cửa là đã ngồi bật dậy.
“Anh Hàn, cuối cùng thì anh cũng về rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn đồng hồ treo tường rồi nói.
Triệu Húc Hàn nhíu mày: “Sao giờ này chưa ngủ?”
“Đợi anh đấy! Anh chưa về sao em ngủ được, hihi.” Kỷ Hi Nguyệt chạy tới khoác cánh tay anh, gian manh cười.
Triệu Húc Hàn đứng yên, cau mày nhìn cô.
“Gì thế, đáp án đâu? Em đang đợi đáp án của anh mà!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh chu miệng.
Sắc mặt Triệu Húc Hàn có chút lúng túng: “Đáp án gì?”
“….!” Kỷ Hi Nguyệt há hốc, người đàn ông này dám giở trò ba que với cô.
“Anh đi tắm cái đã.” Triệu Húc Hàn vội vàng chạy trối chết.
“Này này này! Anh Hàn, anh không được như vậy!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đuổi theo.
Triệu Húc Hàn chạy thẳng vào phòng, đóng cửa lại, sau đó lấy quần áo thay giặt rồi chạy vào phòng tắm.
Kỷ Hi Nguyệt mở cửa bước vào, đến trước cửa phòng tắm hét lớn: “Anh Hàn, anh đừng giả bộ. Nếu hôm nay anh không cho em câu trả lời, em sẽ không ngủ mà đứng đây canh chừng.”
Triệu Húc Hàn tắm khoảng nửa tiếng mới ra ngoài. Vừa bước ra đã nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang ngồi trên giường của anh, hai chân ngồi xếp bằng, nhìn anh tức giận.
“Trốn đi, anh trốn đi! Không ngờ anh Hàn cũng có lúc nói lời không giữ lời đấy!” Kỷ Hi Nguyệt giống như một tiểu ác ma bắt đầu công kích Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn lại nhíu mày, sau đó ra vẻ tự nhiên tới trước giường ngồi xuống.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức xoay người qua, mặt đối mặt với anh.
Cô không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Cuối cùng Triệu Húc Hàn cũng thở dài, đối mặt với cô.
“Chuyện gì?”
“….!” Kỷ Hi Nguyệt muốn phát điên, đây là chứng hay quên của người già sao?
Tên này chắc chắn là cố ý luôn. Muốn bức chết cô, chọc cô tức chết hay gì?
Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ phồng mang trợn má của Kỷ Hi Nguyệt rất giống con ếch, nhịn không được liền bật cười.
Anh không ngờ trò đùa dai của mình lại khiến người phụ nữ này trở nên đáng yêu như vậy.
“Anh còn cười! Anh Hàn, anh cố ý đúng không?!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận cầm lấy cái gối đánh anh tới tấp.