Mục lục
Hàn Thiếu Cực Sủng Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Húc Hàn cứng hết cả người, không hề nói gì, vẫn kéo Kỷ Hi Nguyệt rời đi.



Bây giờ trong lòng của Kỷ Hi Nguyệt rất muốn chửi mẹ nó, hoàn toàn không biết Thiết Quý Hoành này bệnh tâm thần nặng thế nào mới sẽ có cách nghĩ kì lạ như vậy.



Tay của cô bị Triệu Húc Hàn kéo hơi đau, khuôn mặt điển trai của anh đã đen như Diêm La.



Kỷ Hi Nguyệt muốn nói chuyện, nhưng trong thang máy còn có những người khác, mà những người đó thấy dáng vẻ của Triệu Húc Hàn như thế, cả đám đều hơi sợ, hình như sợ người đàn ông này đột nhiên sẽ đánh người.



Hơn nữa ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt đều tràn ngập sự đồng cảm, Kỷ Hi Nguyệt cảm giác có lẽ bọn họ cảm thấy cô lập tức sắp gặp bạo lực gia đình? Triệu Húc Hàn bây giờ thật sự quá đáng sợ.



Vào trong phòng, Tiêu Ân muốn vào nói chuyện, kết quả cửa lớn đã bị Triệu Húc Hàn thô bạo đóng sầm lại trước mặt Tiêu Ân.



Tiêu Ân bị dọa đến mức lập tức lùi về sau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao cậu chủ sao lại nổi giận đến như vậy. Chẳng lẽ do đại tiểu thư? Chắc không phải thế đâu.



Thiết Quý Hoành? Hay là cậu chủ ghen? Ghen nghiêm trọng đến vậy? Không nhìn thấy bóng dáng Thiết Quý Hoành, xem ra rất có thể như thế. Đại tiểu thư, cô bảo trọng nhé!



Trong phòng khách, Triệu Húc Hàn buông Kỷ Hi Nguyệt ra, trực tiếp ngồi xuống trên sô pha, sắc mặt vẫn như cũ khó nhìn đến cực điểm.



“Anh Hàn, anh đừng giận, tức giận với người bệnh thần kinh kia có gì tốt đâu, đây không phải tự tìm bực bội à?” Kỷ Hi Nguyệt hơi buồn cười, ngồi xuống bên cạnh anh.



Triệu Húc Hàn vẫn không nói chuyện như cũ, cuối cùng khí tức cả người không kìm nén nổi nên tỏa ra, Kỷ Hi Nguyệt lập tức có cảm giác xung quanh đều lạnh hơn. Hơn nữa áp suất khí lớn khiến cô hít thở hơi khó khăn.



“Xem ra Thiết Quý Hoành thật sự vừa ý em rồi, hơn nữa còn không biết tiến lùi, đây rõ ràng là muốn công khai cướp em!” Thật lâu sau Triệu Húc Hàn mới âm trầm mở miệng, ánh mắt tức giận cũng nhìn sâu vào Kỷ Hi Nguyệt.



Hi Nguyệt rất phiền muộn, nói: “Anh Hàn, điều này cũng không thể trách em mà? Em cũng không làm bất cứ điều gì với anh ta, với lại em cũng chưa từng cho anh ta sắc mặt tốt. Em chẳng hiểu sao người đàn ông này lại có hứng thú với em lớn như vậy? Có phải người cuồng bị ngược đãi không!”



Triệu Húc Hàn tức giận nhìn cô, anh biết rõ chuyện này không liên quan đến cô, nhưng anh tức giận, rất tức giận, tức chết anh rồi. Cảm giác đồ của mình sắp bị cướp đi, thật sự rất khó chịu. Nếu không phải giết người sẽ có tội thì anh muốn người đàn ông cả gan làm loạn, không biết sống chết kia ngay tại chỗ!



“Được rồi, đừng giận nữa. Dù anh ta có tiếp tục thích em nữa thì cũng vô dụng thôi, em chỉ yêu mình anh!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức ôm anh hôn lên môi mỏng của anh.



Lúc này Triệu Húc Hàn mới hơi nguôi giận.



“Em cảm thấy lời Thiết Quý Hoành nói có đáng tin không? Về chuyện Thiết Thiên Hoa.” Triệu Húc Hàn chuyển sự chú ý.



Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, nói: “Em không biết, có điều em cảm thấy anh ta không đến mức bịa ra một lời nói dối để lừa gạt chúng ta đâu? Nói cho cùng hợp tác kinh doanh đều có thể chấm dứt bất cứ khi nào. Mục đích của anh ta chính là lợi ích của Thiết gia, hẳn không đến mức phải dùng ích lợi của Thiết gia để nói dối.”



Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Anh ta muốn Triệu gia chúng ta và Thiết gia của anh ta hợp tác, đó chính là việc làm ăn lớn, quả thật có lợi ích rất lớn với Thiết gia, cũng mở rộng việc kinh doanh của Thiết gia. Cứ thế, Thiết gia ban đầu rất khiêm tốn cũng sẽ mạnh hơn theo việc mở rộng kinh doanh ra ngoài, dã tâm của Thiết Quý Hoành quả thực không nhỏ.”



“Cho dù không nhỏ thì cũng chỉ là Tây Âu. Nếu Uý gia thật sự tồi tệ như thế, còn không tốt hợp tác với Thiết Quý Hoành.” Kỷ Hi Nguyệt cũng suy nghĩ một hồi mới nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK