Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, sau đó lại nói: “Vậy thứ mà Đường Tuyết Mai dùng để uy hiếp bố em thì sao? Đã lấy được chưa?”
“Ừm, hacker đã xâm nhập vào tất cả thiết bị điện tử của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo, quả nhiên có bản sao và đã được xóa dỡ, nhưng có lẽ bọn họ đã bắt đầu cảnh giác.”
Triệu Húc Hàn chau mày, nói tiếp: “Nếu bố em báo cảnh sát, chắc cũng sẽ giải quyết được, nhưng anh nghĩ bố em sẽ không làm vậy đâu.”
Kỷ Hi Nguyệt cười khổ: “Bố em chắc chắn sẽ không để mất thể diện. Bây giờ em muốn báo cho bố biết rằng mối đe dọa của ông ấy đã được xóa bỏ, để ông ấy bớt lo lắng.”
“Chỉ cần em mở miệng là bố em sẽ biết em lại điều tra chuyện này.” Triệu Húc Hàn nhìn cô.
“Thế làm sao đây? Cũng không thể để ông lo lắng mãi được.” Kỷ Hi Nguyệt sốt ruột nói.
Triệu Húc Hàn nheo mắt: “Trừ phi để cho Đường Tuyết Mai đích thân nói với bố em, rằng những video khiếm nhã đó đã được xóa bỏ.”
“Sao có thể? Lỡ cô ta và Tần Hạo vẫn muốn uy hiếp bố em thì sao? Em cũng biết Tần Hạo tham ô, sau lưng còn liên quan đến một vụ án mạng, cho nên chắc chắn rất cần tiền. Em chỉ sợ là khi anh ta đến bước đường cùng sẽ tống tiền bố em.”
“Vậy thì bố em chỉ còn cách nhẫn nhịn thôi. Sau khi tìm được toàn bộ chứng cứ tội ác của Tần Hạo, bọn họ sẽ bị đưa thẳng vào tù, đến lúc đó mọi thứ sẽ được kiểm tra, và bố em sẽ biết là đã không còn những video khiếm nhã đó.”
Triệu Húc Hàn suy nghĩ vài giây rồi nói.
“Anh Hàn, thật sự không thể sử dụng hệ thống của Triệu gia sao?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy, nếu để cho cảnh sát từ từ tìm manh mối, chắc chắn sẽ rất mất thời gian.
Xét cho cùng thì bên phía cảnh sát còn rất nhiều vụ án phải giải quyết, với lại vụ án này vẫn chưa có bằng chứng xác đáng nên không thể thúc ép cảnh sát đi xử lý được.
Triệu Húc Hàn trầm tư, rất lâu sau mới lên tiếng: “Đây là quy tắc của Triệu gia. Anh không thể tiết lộ mọi thứ liên quan đến hệ thống của Triệu gia ra bên ngoài, tránh trường hợp mang đến những nguy hiểm không muốn người biết. Tốt nhất là em nên ra mặt, từ từ tiết lộ tin tức để cảnh sát dựa vào đó phá án.”
Kỷ Hi Nguyệt cả kinh, cô có thể tưởng tượng những nguy hiểm không muốn người biết là thế nào. Một gia tộc hùng hậu như vậy, chắc chắn sẽ khơi dậy nỗi sợ hãi cho rất nhiều người.
Cô không thể mang đến tổn thương cho Triệu Húc Hàn được.
“Em hiểu rồi, vậy để em tự làm. Cám ơn anh, anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt hiểu tầm quan trọng của chuyện này, và cô biết Triệu Húc Hàn không thể để mất đi vị trí chủ nhân của Triệu gia, bởi vì anh vẫn muốn truy cứu nguyên nhân cái chết của mẹ anh.
Cô phải tin tưởng vào cảnh sát, nhất định sẽ phá án được.
Ngô Phương Châu vẫn đang điều tra tài khoản đó, chỉ cần vào sâu hơn một chút, nhất định sẽ điều tra ra được hướng đi của khoản tiền mười hai triệu. Chỉ cần xác định là Tần Hạo, vậy thì những vấn đề khó khăn sẽ dễ dàng giải quyết.
Nghĩ đến cái chết của Tôn Mai, vụ tai nạn giao thông của Trương Cầm, bố bị uy hiếp, cộng thêm vụ nổ khí gas ở Râu Loan, cả vụ tai nạn của cô bạn gái cũ của Tần Hạo, Kỷ Hi Nguyệt luôn cảm thấy những chuyện này đều có liên quan với nhau.
Hy vọng vụ án sẽ nhanh chóng được phá giải, để những chuyện khiến cô sợ hãi và rối rắm nhất trong kiếp trước có thể kết thúc.
Kỷ Hi Nguyệt nôn nóng muốn đi tìm Ngô Phương Châu, nhưng tình cờ Ngô Phương Châu lại không có mặt, nói là đi thành phố Châu. Chuyện này khiến Kỷ Hi Nguyệt rất vui mừng, xem ra bên phía cảnh sát đã bắt đầu chú ý đến vụ nổ khí gas của Tần Hạo.
Từ đây đến giờ cơm chiều vẫn còn sớm, Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân tới Húc Nguyệt trước. Vào bãi đỗ, vừa mới bước xuống xe liền nhìn thấy một chiếc xe hơi tiến vào, sau đó đậu bên cạnh vị trí đỗ của bọn cô.