Mục lục
Hàn Thiếu Cực Sủng Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Người phụ nữ này quả thực quá rẻ mạt. Tại sao vẻ ngoài của cô ta có thể lừa được nhiều người thế nhỉ?” Long Bân ngượng ngập cười. Anh ta tin là Kỷ Hi Nguyệt lúc này rất khó chịu, bố của mình bị một người phụ nữ mưu mô cám dỗ như vậy, gặp ai mà không bực bội.



“Đây gọi là bạch liên hoa.” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói, “Anh gửi hết hình ảnh qua cho tôi đi.”



Thấy cô rời đi, Long Bân thở phào nhẹ nhõm. Vừa mới bị người của Triệu Nhất Gia bắt cóc, trải qua nguy hiểm sinh tử nhưng không thấy cô có biểu hiện gì, quả nhiên là người phụ nữ của cậu chủ, dũng khí cũng không giống một người bình thường.



Nếu là người phụ nữ bình thường, e là sẽ không dám đi làm nữa.



“Kỷ đại tiểu thư đẹp thật đấy! Gương mặt này không hề thua kém ngôi sao.” Bên kia vẫn còn người đang xem tin tức, giọng nói đầy sự kinh ngạc.



Long Bân sửng sốt, lập tức bật máy tính lên, vừa mở mục tin tức ra đã thấy tấm ảnh rõ nét của Kỷ Hi Nguyệt.



Người phụ nữ trong hình mặc một bộ đồ vest, dáng vẻ tiểu thư, nụ cười ngọt ngào, khí chất thanh tao mà cao quý, thực sự rất xinh đẹp. Đặc biệt là đôi mắt vừa to tròn vừa hút hồn, trông rất thông minh và lanh lợi.



“Đúng vậy, rất xinh đẹp. Tôi thấy cô ấy mở công ty điện ảnh và truyền hình xong làm vai chính luôn cũng được ấy.”



“Chắc không đâu. Người giàu chẳng ai muốn làm kiếp đào kép cả. Người ta là người có tiền, là sếp lớn, làm diễn viên làm gì.”



“Trong đây nói cô ấy mới hai mươi lăm tuổi. Hai mươi lăm tuổi mà đã làm chủ tích, quả nhiên là thời đại con ông cháu cha.”



Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, tuổi tác là cô cố ý viết sai. Cô không muốn mọi người nghĩ rằng cô còn quá trẻ, chưa tốt nghiệp đã bắt đầu khởi nghiệp, như vậy sẽ cảm thấy không đáng tin cậy.



“Hâm mộ thật đấy! aaaaa!” Có người thật sự hâm mộ đến ghen tị.



Kỷ Hi Nguyệt cũng đành chịu, ai bảo cô có ông bố siêu tốt chứ.



Long Bân xem bài báo mà khóe miệng cứ run rẩy, đặc biệt là lúc nhìn thấy người đưa tin lại là Cố Du Du, đây chắc chắn là ý tưởng của Kỷ Hi Nguyệt.



Chỉ là anh ta chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của Kỷ Hi Nguyệt, cho nên cũng bị người đẹp trong bức ảnh làm cho kinh ngạc.



Xoay đầu nhìn dáng vẻ hiện tại của Kỷ Hi Nguyệt, anh ta suýt chút nữa nôn mửa. Tại sao lại có người phụ nữ tự đi làm xấu mình thế nhỉ? Cứ để xinh đẹp không tốt sao? Đâu nhất thiết phải biến bản thân thành bộ dạng xấu xí như vậy.



Kỷ Hi Nguyệt không để ý, cũng không tham gia vào những cuộc bàn luận như thế này. Cô xem lại những bức ảnh Long Bân gửi qua mà muốn phát bực.



Trong đầu suy nghĩ thử xem nên nói thế nào với bố để ông ít bị đả kích hơn.



Một lúc sau, khi Kỷ Hi vẫn đang đau đầu nghĩ cách thì đột nhiên Liễu Đông ngồi bên cạnh đứng bật dậy, cầm lấy balo chạy ra ngoài.



“Liễu Đông, xảy ra chuyện gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt vội hỏi, bởi vì sắc mặt của Liễu Đông rất khó coi.



Liễu Đông lo lắng nói: “Chị Nguyệt, dì Tuyết tôi xảy ra chuyện rồi! Tôi phải đi xem thử thế nào.”



“Sao cơ!” Kỷ Hi Nguyệt ôm balo chạy theo. Bên Long Bân cũng dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo.



Trong thang máy, Kỷ Hi Nguyệt nói: “Dì Tuyết cậu có chuyện gì vậy?”



“Đang ở trong bệnh viện, hình như là bị người ra chém!” Liễu Đông sốt ruột nói, “Chị Nguyệt, chị nói liệu có phải do chuyện đó gây ra không?” Nói rồi đưa mắt nhìn Long Bân, cậu không biết vì sao Long Bân lại theo đuôi nhanh như vậy.



Kỷ Hi Nguyệt bây giờ cũng rất bất ngờ, rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra.



“Long Bân, tôi với Liễu Đông tới bệnh viện xem thử dì Tuyết của cậu ấy thế nào. Anh không cần đi đâu.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Long Bân.



Long Bân lắc đầu: “Không được, đã nói thời gian làm việc tôi nhất định phải đi theo cô. Tôi có xe, nhanh lên!”



Kỷ Hi Nguyệt nghĩ cũng đúng, sau đó nói Liễu Đông: “Không sao. Để anh ấy đi đi, anh ấy cũng đã biết chuyện tai nạn giao thông trên cầu Giang Sơn rồi.”



Liễu Đông có chút bất an. Cậu không muốn để người khác biết dì Tuyết cậu có lẽ sẽ bị cuốn vào câu chuyện này, nhưng bây giờ rõ ràng là không thể, cậu đã không còn là cộng sự của Kỷ Hi Nguyệt, mà tên Long Bân này lại dính Kỷ Hi Nguyệt như sam, cho nên sớm muộn gì cũng sẽ biết.



“Sao lại bị người khác chém nhỉ? Bây giờ mới buổi sáng thôi mà.” Kỷ Hi Nguyệt chau mày hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK