Triệu Húc Hàn sợ Kỷ Hi Nguyệt ứng phó không kịp, bèn nhanh chóng tiếp lời, sau đó nhờ Úy Tư Lý chăm sóc Kỷ Hi Nguyệt trước.
Úy Mẫn Nhi và bố của cô ta đưa Triệu Húc Hàn đến giới thiệu với người khác, còn Úy Tư Lý thì đứng lại trước mặt Kỷ Hi Nguyệt, nhìn cô bằng ánh mắt thưởng thức.
“Kỷ tiểu thư đúng là càng ngày càng đẹp.” Tiếng Trung của Úy Tư Lý quả thực rất tốt, tuy vẫn còn chút sứt sẹo của người nước ngoài nói tiếng Trung, nhưng như vậy đã là rất khá.
Chuyện này chắc hẳn có liên quan rất lớn đến việc mẹ anh ta là người Trung Quốc. Trình độ tiếng Trung của Úy Mẫn Nhi vẫn hơn hẳn người anh này, cho thấy trái tim cô ta đặt hoàn toàn trên người Triệu Húc Hàn, ai bảo Triệu Húc Hàn là người Trung Quốc thuần túy.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta cười rạng rỡ, nói: “Anh Úy cũng đẹp trai mà. Sao không thấy vợ anh đâu nhỉ?”
“Khụ khụ, tôi còn chưa kết hôn nữa đấy.” Úy Tư Lý không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi đến chuyện vợ con của mình, quả thực có chút ngượng ngùng.
“Ồ, vẫn chưa kết hôn à? Vậy anh phải cố gắng lên nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cũng không ngờ anh ta chưa kết hôn, trong nháy mắt có chút xấu hổ tiếp lời.
“Kỷ tiểu thư có người bạn tốt nào giới thiệu cho tôi đi. Tôi rất phụ nữ Trung Quốc.” Úy Tư Lý bèn nói.
Kỷ Hi Nguyệt há hốc, sau đó cười khổ đáp: “Anh Úy, anh đừng chọc tôi mà. Người đàn ông ưu tú như anh chắc chắn phải tìm người vợ môn đăng hộ đối, trong đám bạn tôi sẽ chẳng có ai tương xứng với anh đâu. Hơn nữa, chắc gì anh Úy đây chưa có đối tượng lựa chọn?”
Úy Tư Lý không ngờ suy nghĩ của Kỷ Hi Nguyệt lại tinh tế như vậy. Đúng vậy, anh ta là con trưởng của Quốc Tế Úy Lam, phụ nữ môn đăng hộ đối làm sao có thể không có? Nhưng quan trọng là anh ta cũng không thích. Có điều, cho dù không thích đi chăng nũa thì bây giờ mọi việc gần như đã chắc chắn.
Nếu phải lựa chọn giữa tham vọng và phụ nữ, anh ta sẽ vì tham vọng để kết hôn với người phụ nữ đó, như vậy thì cho dù Triệu Húc Hàn có cưới Úy Mẫn Nhi, anh ta vẫn còn chỗ đứng. Nếu không, để Úy Mẫn Nhi trở thành người kế tục của Quốc Tế Úy Lam, chỉ e là không còn đất để sống trong cái nhà này nữa.
Tuy nhiên, nguyên do anh ta vẫn chưa cưới vợ là vì đang đợi Triệu Húc Hàn, đợi Triệu Húc Hàn không cần Úy Mẫn Nhi nữa, đến lúc đó Úy Mẫn Nhi sẽ mất đi sự trợ giúp của Triệu gia, hai anh em sẽ chính thức tranh giành với nhau.
“Người gia đình lựa chọn thường không vừa ý, chắc Kỷ tiểu thư cũng hiểu tình huống này mà đúng không?” Úy Tư Lý cũng không giấu cô.
Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười: “Đúng vậy. Kết hôn với người mình không yêu, thực sự là một chuyện rất đau khổ. Anh Úy, ráng chịu đựng nhé!”
Úy Tư Lý quả thực dở khóc dở cười, có kiểu an ủi như vậy nữa sao?
Anh ta đưa Kỷ Hi Nguyệt đến quầy đồ ăn, Kỷ Hi Nguyệt cũng không khách sáo. Hai người vừa ăn uống vừa trò chuyện, cảm giác cũng không tệ, có điều Úy Tư Lý lâu lâu vẫn hay liếc mắt nhìn về phía bố mình.
Kỷ Hi Nguyệt thỉnh thoảng cũng liếc nhìn Triệu Húc Hàn. Trên mặt Triệu Húc Hàn vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, nụ cười cũng có chút khách sáo, còn Úy Mẫn Nhì thì dựa sát vào người bố cô ta, tươi cười rạng rỡ, ánh mắt không ngừng dán chặt vào Triệu Húc Hàn, như thể mọi thứ đều là của cô ta.
Nhìn thấy như vậy trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất khó chịu.
“Kỷ tiểu thư, Triệu chủ nhân chắc chắn là của cô chứ?” Úy Tư Lý đột nhiên nhìn Kỷ Hi Nguyệt, thấp giọng hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt thoáng sững sốt, sau đó khóe miệng khẽ cong lên: “Đương nhiên. Trừ phi tôi không muốn, nếu không chắc chắn là của tôi, cho nên anh Úy có thể yên tâm.”
Úy Tư Lý lập tức bật cười, nói: “Kỷ tiểu thư thật sự rất thú vị.”
“Tất nhiên, nếu không anh cho rằng một người đàn ông ưu tú như Triệu chủ nhân tại sao lại thích tôi?” Kỷ Hi Nguyệt mặt không đỏ nói.