Lúc này cũng có vài ánh đèn mờ nhạt, có mấy người cũng đi qua từ khu chợ bên cạnh. Đứng từ nơi này nhìn qua thấy không ít ngọn đèn dầu, rốt cuộc giờ tan chợ vẫn kết thúc chưa lâu.
Phía thương trường cũng đóng cửa lúc 10 giờ tối, ánh đèn loang lổ xuyên qua tường xi măng chạm rỗng bắn vào khiến sân thể dục hiện lên càng thêm tối đen và yên tĩnh.
Kỷ Hi Nguyệt đi đến góc khuất nhất bên kia sân thể dục, tìm được một nắp giếng nước. Ngay sau đó cô đi qua, không bận tâm tảng đá dơ bẩn, nằm sấp xuống nghe ngóng. Cả đường đi tới cô đã làm như vậy vài lần.
Ngô Phương Châu cũng cảm thấy cô còn chuyên nghiệp hơn cảnh sát. Cảnh sát cũng không có xem xét từng giếng nước, cô lại gần như đều phải nằm sấp xuống nghe ngóng mỗi cái, anh ấy thật sự hoài nghi lỗ tai cô có phải thuận phong nhĩ không?
Lúc này, Kỷ Hi Nguyệt nghe ngóng thật lâu, ngay sau đó ngẩng đầu, hỏi: “Anh Ngô, cống thoát nước ở đây thông với khu chợ sát bên hả?”
Ngô Phương Châu sửng sốt, nói: “Chắc sẽ không thông. Trường học sớm xây xong rất nhiều năm, chợ xây sau này, bọn họ có ống dẫn nước của mình, hẳn sẽ không thông. Nhưng chúng đều sẽ thông với cống thoát nước tổng trên đường cái phía sau, cuối cùng chảy vào sông.”
Kỷ Hi Nguyệt nghe anh ấy nói xong, lại nằm sấp xuống nghe ngóng một hồi, ngay sau đó đứng lên, từ giữa cây cột chạm rỗng trên tường vây nhìn đến thông đạo ở khu chợ đối diện.
“Sao thế?” La Hi dò hỏi.
“Tôi cảm thấy thông đạo này có vài vấn đề, hơn nữa tựa hồ thông đến đối diện.” Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nhìn bọn họ rồi nói rất nghiêm túc.
Ngô Phương Châu sửng sốt, ngay sau đó biến sắc, nói: “Chẳng lẽ Tần Hạo trốn ở dưới này?”
“Không dám xác định, nhưng âm thanh mặt này khác với âm thanh tôi nghe được trước đó, hơn nữa âm thanh dòng nước bên trong cũng không giống, xa gần cũng không giống. Nếu điều anh nói là thật thì nơi này nhất định có vấn đề. Hơn nữa anh nhìn vị trí này đi, vừa lúc trong góc tường vây, nếu không ngoài ý muốn thì bên ngoài cách đó không xa cũng có một cái giếng nước.”
“Tôi nhảy ra đi xem!” La Hi lập tức nói.
“Đừng, bên ngoài có người, bị người nhìn thấy còn tưởng rằng anh là tội phạm bị truy nã. Anh chạy đến bên kia xem đi!” Kỷ Hi Nguyệt nói với anh ta.
Khóe miệng La Hi tức khắc hơi nhếch, ngay sau đó nói: “Được!” Nói rồi đã chạy đi.
Ngô Phương Châu nhìn anh ấy chạy như bay, hơi kinh ngạc, nói: “Tên này chạy đi thật nhanh.”
“Anh ấy là người biết võ, muốn chạy bộ cũng chạy không được, nếu không thế sao gọi là người biết võ?” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Đưa đèn pin cho tôi.”
Ngô Phương Châu lấy đèn pin ra cho Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt mở ra, tinh tế quan sát bốn phía giếng nước, tuy rằng không nhìn ra bất luận dấu hiệu gì ở bên ngoài, nhưng Kỷ Hi Nguyệt vẫn cảm thấy có vấn đề, cho nên cô dùng đèn pin chiếu ra ngoài.
Bởi vì bị cột đá ngăn cản cho nên cô nhìn thấy tình hình trên đường phố bên ngoài, nhưng có thể nhìn thấy hoàn cảnh bên ngoài.
Bên ngoài chính là một con đường cái hai làn xe chạy trong khu cũ, còn có xe tới lui, không quá 50 mét có một ngọn đèn đường, hơn nữa bởi vì trong khu cũ đều gieo trồng cây ngô đồng, cho nên ánh đèn cũng loang lổ lốm đốm.
Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn vừa suy tư, Ngô Phương Châu lại hỏi: “Vương Nguyệt, cô cảm thấy nơi này có bao nhiêu khả năng sẽ có Tần Hạo?”
“Chờ La Hi xác định chút đi, nếu nhất định ý nghĩ của tôi thì tôi có sáu phần nắm chắc.” Kỷ Hi Nguyệt không dám quá nhất định, rốt cuộc lần này không phải việc kiếp trước cô từng trải qua, chỉ có thể dựa cô đối Tần Hạo hiểu biết hòa người luyện khí công đối một ít bất đồng địa phương nhạy bén phát hiện.