Kỷ Hi Nguyệt vội vã kéo cô ấy lại giải thích.
Khóe miệng Trần Manh Manh rướn lên, nhìn dáng vẻ xấu xí của cô mà nói không nên lời.
“Đây chẳng phải chứng tỏ năng lực làm việc của mình rất mạnh sao? Cậu cũng biết làm thực tập sinh khó khăn thế nào mà. Nếu mình còn là một cô gái xinh đẹp, cậu nói xem mình sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm khi ở một nơi nhiều đồng nghiệp nam như vậy, nhất là trước mặt cấp trên là nam giới? Mình cũng giống như cậu, rất thích công việc này và không muốn bị đuổi. Cho nên dáng dấp như vậy rất tốt, bớt đi nhiều chuyện phiền phức. Không phải trước đây mình đã từng nói với cậu rồi sao?”
Kỷ Hi Nguyệt cười khổ nói.
“Mình chỉ là không ngờ cậu biến bản thân trở nên giống quỷ vậy thôi! Làm mình hết cả hồn. Nhưng cậu nói cũng phải. Thực tập sinh đúng là khó sống. Dáng vẻ mình như này mà còn bị mấy tên phụ việc bắt chuyện! Cậu xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ bị quấy rối.”
Trần Manh Manh cũng mới bắt đầu đi làm. Cô ấy cảm thấy giang hồ đúng là hiểm ác khôn lường.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười. Nghĩ bụng, nếu bản thân không giấu vẻ đẹp này đi, chắc chắn đại ma vương Triệu Húc Hàn lại nhốt cô vào căn phòng nhỏ tối tăm kia.
Đương nhiên điều quan trọng mà cô muốn giấu đó chính là thân phận Kỷ Hi Nguyệt tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải. Bởi vì cô muốn mọi người công nhận năng lực của mỉnh.
“Được rồi được rồi. Mình sẽ dần dần thay đổi từng chút một, phải để mọi người cảm nhận từ từ rằng mình trở nên xinh đẹp. Bây giờ chỉ là thực tập sinh, cứ giản dị chút cho tốt. Phải rồi, cậu tìm mình chỉ để kinh ngạc thôi à?” Kỷ Hi Nguyệt thấy tâm trạng của cô ấy không tệ, chắc là không có việc gì.
Trần Manh Manh bây giờ mới sực nhớ ra. Cô ấy đánh nhẹ vào Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Cậu xem, bộ dạng xấu như quỷ của cậu doạ cho mình quên mất chuyện chính rồi đấy!”
“Hôm qua không phải cậu kêu mình buổi chiều mới đi làm sao? Ban nãy quản lý mới gọi điện thoại kêu mình đến nhanh một chút, sau đó nói chuyện của Ngụy Tiêu Tiêu, bây giờ trong đoàn phim đang rối như một mớ bòng bong, bên đầu tư muốn đổi nữ chính, haha. Cái đạo cụ kia mình cũng không cần đền nữa.”
Trần Manh Manh vui vẻ ôm chầm lấy Kỷ Hi Nguyệt.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá. Cậu cũng không cần phải lo chuyện bị đuổi nữa.” Kỷ Hi Nguyệt trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Nguyệt, cậu tốt thật đấy. Cảm ơn cậu.” Trần Manh Manh cảm động không dứt.
“Ây da, đừng buồn nôn nữa. Chúng ta có mối quan hệ gì nào, là chị em tốt đấy. Trước đây do mình khốn nạn, bị tên tra nam Triệu Vân Sâm đó làm cho đầu óc lú lẫn. Bây giờ mình hoàn toàn tỉnh táo rồi, cho nên phải cách xa tra nam, quý trọng bạn tốt.” Kỷ Hi Nguyệt cũng ôm cô ấy, cười cười nói.
Trần Manh Manh gật đầu: “Triệu Vân Sâm mặc dù đẹp trai nhiều tiền nhưng anh ta thật sự rất cặn bã. Cũng may là cậu đã nhìn rõ. Sau này phải sáng mắt lên, tìm một người bạn trai yêu cậu thật lòng.”
“Biết rồi biết rồi. Cậu cũng phải sáng mắt đấy. Chu Dân thực sự rất tốt sao?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất lo lắng. Cứ nhắc đến Chu Dân là cô bạn thân lúc nào cũng cười hạnh phúc. Cô ấy thực sự rất thích người đàn ông này.
“Mình, mình cũng chưa hiểu rõ, những cảm thấy vẫn ổn. Ít nhất thì anh ấy không cặn bã. Mấy ngày gần đây anh ấy đối xử với mình rất tốt. Buổi tối còn hẹn mình ăn cơm nữa.” Trần Manh Manh cười ngượng ngùng.
“Cậu đó, mới yêu đương lần đầu, trước khi hiểu rõ mọi thứ thì hạn chế ra ngoài một mình với anh ta biết chưa? Đàn ông ai chẳng có tâm tư xấu xa. Cẩn thận cậu bị xơi tái lúc nào không biết đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói hết những gì có thể.
“Ây da, nói như cậu từng chinh qua nhiều đàn ông vậy. Nói đi, có phải đã bị Triệu Vân Sâm làm chuyện đó rồi đúng không?” Trần Manh Manh bỗng nhiên túm lấy cánh tay cô, mặt gian gian hỏi.