Mục lục
Hàn Thiếu Cực Sủng Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Húc Hàn liếc cô: “Nếu em muốn ra ngoài thì tạm thời để Lão Khôi đi theo em.”



“Hả? Không được đâu. Tôi không sao đâu mà, anh Hàn, anh đừng lo lắng, kỹ năng tự vệ của tôi cũng không phải không thể sử dụng. Hơn nữa, tôi chỉ đi một đường đến chỗ làm thôi, tuyệt đối sẽ không đi lung tung.” Kỷ Hi Nguyệt không muốn lão Khôi đi theo, dù sao lúc cô đi làm là dáng vẻ xấu xí của Vương Nguyệt.



Huống hồ đầu tóc hoa râm ngắn cũn của lão Khôi rất khác người, để đồng nghiệp nhìn thấy lại xì xào bàn tán nữa.



Triệu Húc Hàn rũ mắt xuống không nói thêm gì.



“Anh Hàn, cảm ơn anh vừa nghe tin đã kêu Tiêu Ân tới đồn cảnh sát bảo vệ tôi.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn chưa nói lời cảm ơn.



Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn cô, sau đó nhàn nhạt nói: “Tôi sợ em vào đó rồi sẽ thất hứa với Cố Cửu.”



“….!” Kỷ Hi Nguyệt sầu não, người đàn ông này thừa nhận thì chết à.



Tin tức về vụ án phân xác có sức ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa cảnh sát cũng đang ráo riết truy bắt hung thủ, điều này khiến cho dân chúng cũng an tâm phần nào. Trên mạng càng bàn tán sôi nổi hơn, khí thế cũng sục sôi ngất trời.



Thông báo truy đuổi được phát ra trên toàn thành phố, những người dân nhiệt tình nếu có manh mối cũng sẽ cung cấp, nhưng sức ép của dư luận quá lớn, bên phía Trương Cường cũng thức trắng cả đêm.



Ngày đầu tiên chưa bắt được hung thủ làm Kỷ Hi Nguyệt cũng rất bất an, nhưng may mắn thay không có vụ án mạng khác xảy ra.



Ngày thứ hai, buổi sáng Kỷ Hi Nguyệt tập luyện xong thì đội nón lưỡi trai đến đài truyền hình.



Con đường này có bốn làn xe, hai bên có vỉa hè, lề đường còn có cây và hoa, mỗi ngày Kỷ Hi Nguyệt bước bộ đi làm cũng cảm thấy tâm tình rất thoải mái.



“Chị Nguyệt!” Liễu Đông từ ngã ba cách đó không xa đạp xe đến.



“Chào buổi sáng.” Kỷ Hi Nguyệt hào sảng đánh tiếng chào hỏi.



“Chị Nguyệt, hung thù vẫn chưa tìm được, chị có sợ không?” Liễu Đông xuống xe đậu vào khu xe đạp công cộng rồi cùng Kỷ Hi Nguyệt đi bộ đến đài truyền hình.



Kỷ Hi Nguyệt nhún vai nói: “Không thể không sợ, nhưng tôi nghĩ bây giờ tên này đang trốn đông lẩn tây rồi. Tin là cảnh sát sẽ nhanh chón tóm được anh ta.”



“Mong là như vậy. Chị Nguyệt, bây giờ tôi hoàn toàn tin vào trực giác của chị, chị thật sự quá thần kỳ.” Liễu Đông nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy rất huyền bí, nhưng không có căn cứ nên chỉ có thể tin là trực giác của Kỷ Hi Nguyệt.



“Có lúc rất chuẩn, nhưng có lúc lại trật lất.” Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói.



“Chuẩn được lần nào chúng ta có tin tức lớn lần ấy, haha. Tháng Năm mở hàng hồng phát, chắc chắn tiền thưởng tháng này không ít đâu. Chị Nguyệt, đi theo chị tôi thực sự rất may mắn.” Liễu Đông nhìn sườn mặt của Kỷ Hi Nguyệt rồi nở ra nụ cười vui vẻ.



“Cái gì mà đi theo tôi, lời này có nhiều nghĩa lắm đấy nhé.” Kỷ Hi Nguyệt trán đầy hắc tuyến, cô bật cười nói: “Nhưng mà cậu quả thực không tồi, có cố gắng trong công việc, tôi chấm cậu rồi đây.”



Liễu Đông nở nụ cười tỏa nắng, nhưng lại có chút ngượng ngùng sờ sờ mái tóc, đơn thuần nói: “Đó là vì có một vị tiền bối như chị nên tôi phải nổ lực không chịu lép vế mới được chứ.”



Liễu Đông nhìn sườn mặt của Kỷ Hi Nguyệt, mặc dù mái tóc ngắn mà cặp mắt kính gọng to đã che gần hết nửa khuôn mặt của cô, nhưng cậu lại cảm thấy Vương Nguyệt của lúc này rất xinh đẹp và dịu dàng ấm áp.



Không biết từ lúc nào nào mà cậu đã nhìn thành nghiện.



“Chị Nguyệt, hai ngày hôm nay chị có ngủ có ngon giấc không?” Liễu Đông tán gẫu.



Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Ngủ rất ngon.” Cô có thể ngủ ngon sao? Một ngày tập luyện ba tiếng rưỡi đồng hồ, là trâu bò cũng sẽ mệt mà ngủ như chết ấy chứ.



Song bây giờ cô đã quen dần, cảm giác sau mỗi lần huấn luyện tinh thần và năng lượng của cô dường như được cải thiện rõ rệt.



“Hai ngày nay trong đầu tôi cứ nghĩ đến vụ án phân xác nên ngủ không được ngon giấc.” Mặt Liễu Đông đầy vẻ tủi thân.



“Haha, thì ra là như vậy. Cậu sợ à?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, kỳ thực vừa mới bắt đầu cô cũng khá sợ hãi, nhưng vì sớm đã chuẩn bị tâm lý nên cũng không đến nỗi phản ứng mạnh như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK