Mục lục
Hàn Thiếu Cực Sủng Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng mà những người anh ta quen biết đều có máu mặt, có thể cung cấp không ít thông tin nội bộ để tin tức của em có chiều sâu hơn.” Triệu Húc Hàn lại bổ sung một câu.



Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, cô hiểu rồi, thì ra đại ma vương tới lui vẫn muốn cô giúp Cố Cửu.



“Vậy để tôi thử giúp anh ấy xem sao, nhưng không chắc là có thành công hay không nhé. Tôi không chịu trách nhiệm đâu.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng nói.



Triệu Húc Hàn nhìn cô, sau đó gật đầu.



Tiền Giang Thành về đến phòng bao mà vui mừng không thể tả, anh ấy cho mọi người xem ảnh của Triệu Húc Hàn, tự hào ngoài sức tưởng tượng.



“Giang Thành, chúng ta xem ở đây thôi, con tuyệt đối đừng truyền ra ngoài đấy.” Tiền Vạn Hào nhắc nhở con trai.



“Bố, con biết rồi, anh Triệu đã nói với con rồi. Con chỉ giữ lại làm kỷ niệm cho mình thôi.” Giang Thành nhìn bức ảnh mà mừng thầm.



“Không ngờ Triệu Húc Hàn lại trẻ đẹp như vậy.” Dì Dương khẽ nhíu mày, “Mấy người nói xem, cậu ta liệu có thích Tiểu Nguyệt không?”



Bố Kỷ xém chút nữa bật dậy vì bị dọa: “Không thể nào! Cậu ta là ai chứ? Tiểu Nguyệt quá lắm cũng chỉ là con gái của gia đình giàu có, làm sao thích hợp với cậu ta được, mà cậu ta cũng không thích đâu.”



“Cũng không chắc, chuyện tình cảm đối với đàn ông đâu nhất định phải môn đăng hộ đối, đôi khi nhìn vừa mắt là được. Lão Kỹ, hồi đó ông với Thu Hà cũng vấp phải sự phản đối của mọi người mà.” Tiền Vạn Hào rất hiểu rõ tình huống như vậy.



“Lão Tiền, ông đừng làm tôi sợ. Cho dù cậu ta có nhìn trúng Tiểu Nguyệt nhà tôi, tôi cũng tuyệt đối không để Tiểu Nguyệt vào nhà họ Triệu, quá nguy hiểm. Tôi chỉ có một đứa con gái, chỉ mong con bé có một cuộc sống yên bình mà thôi.” Kỷ Thượng Hải lắc đầu nói.



Tiền Vạn Hào bật cười: “Lão Kỷ, con cháu tự có phúc của con cháu, một số chuyện có ngăn cản cũng ngăn cản không được, chủ yếu là do bản thân Tiểu Nguyệt. Hơn nữa, lỡ như Tiểu Nguyệt thật sự thích Triệu Húc Hàn, anh lại đi ngăn cản thì liệu anh có nghĩ con bé sẽ khó chịu mà đau khổ không?”



Kỷ Thượng Hải có chút ngượng ngùng, quả thực ông không đành lòng.



Liễu Nha vội nói: “Đây chẳng phải là chúng ta suy đoán thôi sao? Tiểu Nguyệt với Trần Húc Hàn nhiều khi chỉ là bạn bè, mọi người nghĩ nhiều quá rồi. Được rồi, được rồi, đừng đoán mò nữa mà tự chuốc phiền não.”



“Đúng vậy đúng vậy, đừng đoán mò nữa. Giang Thành, Tiểu Nguyệt đâu rồi, sao còn chưa quay lại?” Dương Linh hỏi Giang Thành.



“Cô ấy nói có chuyện muốn hỏi Triệu Húc Hàn, chắc là sắp về rồi.” Giang Thành vừa dứt câu thì cửa mở ra, Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ bước vào.



“Tiểu Nguyệt, Triệu Hàn Húc không phải đang theo đuổi con đó chứ?” Kỷ Thượng Hải lập tức hỏi thăm con gái.



Kỷ Hi Nguyệt sững người, cười nói: “Bố, làm gì có. Khoảng cách giữa con và anh ấy quá lớn, bố đừng nghĩ nhiều.”



“Không phải là tốt, không phải là tốt.” Kỷ Thượng Hải đầu đổ đầy mồ hôi.



Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt của mọi người, sau đó nhìn Giang Thành.



“Tiểu Nguyệt, anh Triệu thực sự rất tốt.” Giang Thành cười nói.



Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai: “Bên ngoài đồn thổi khoa trương, cộng thêm gia tộc Triệu Thị thần bí, vì vậy mọi người toàn nói chuyện giật gân thôi. Kỳ thực người ta cũng là con người bình thường. Bây giờ là xã hội pháp trị, làm gì đáng sợ như vậy.”



“Tiểu Nguyệt, xã hội bây giờ phức tạp, con nên cẩn thận chút thì hơn.” Kỷ Thượng Hải vội vàng nói.



“Bố, con biết rồi, con gái bố đâu có ngu ngốc giống người dễ bị bắt nạt đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt tự hào nói.



Mọi người nhất thời bật cười, bầu không khí cũng trở nên thoải mái.



Buổi chiều, Kỷ Hi Nguyệt cùng bố về ngôi biệt thự Thiên Tinh, ăn cơm tối xong cô mới quay lại khu dân cư Phong Nhã.



“Tiểu thư, cậu chủ đang nghĩ ngơi.” Thím Lý thấy Kỷ Hi Nguyệt về thì nói với cô.



“Ngủ rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc, bây giờ mới bảy rưỡi tối, Triệu Húc Hàn không bao giờ đi ngủ giờ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK