Triệu Húc Hàn liếc cô: “Giải quyết công việc xong chưa? Không phải còn muốn tìm thím Lý à?”
“Tìm thím Lý ăn cơm tối là được rồi. Em đưa Manh Manh qua đây để cô ấy tham quan ấy mà. Bây giờ cô ấy đang ở khu diễn xuất kết bạn, còn em thì qua chỗ Cố Cửu xem tình hình thế nào.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Hai anh đang bàn chuyện quan trọng à? Em ở đây liệu có tiện không?”
“Không tiện!” Hai người đàn ông đồng thanh lên tiếng.
Nhưng sau đó lại im bặt, nhìn rất bối rối. Kỷ Hi Nguyệt càng cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào Triệu Vân Sâm nói thật?
“Thế chắc là em không thể nghe rồi. Để em ra ngoài vậy.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng bỏ đi.
Cô còn cho rằng hai người sẽ giữ cô lại, nhưng không, cả hai đều không ai lên tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt khinh thường, chán chết. Nhưng điều đó cũng cho thấy giữa hai người này thật sự có chuyện cần bàn.
Thấy dáng vẻ uể oải của Kỷ Hi Nguyệt, lão Khôi bèn nói: “Đại tiểu thư, họ thật sự có chuyện quan trọng đấy. Tôi chưa từng thấy cậu chủ nghiêm túc đi tìm Cố thiếu như vậy. Để tối về cô hỏi thử cậu chủ xem.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Thôi bỏ đi, để tôi gọi điện hỏi thăm bố.”
Gọi điện cho Kỷ Thượng Hải để hẹn ông ăn tối, không ngờ là Tiền Giang Thành đang ở trong văn phòng của bố, sống chết cũng muốn đi theo ăn cơm tối.
Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, người đông càng tốt. Cô cũng kéo thêm Manh Manh theo, để thím Lý không nhận ra tâm ý của cô.
Cô gọi điện hẹn thím Lý, thím Lý cũng đồng ý sẽ qua.
Xong xuôi cô đến tìm Mộ Dung Phong, xem anh ấy bồi dưỡng người mới, dáng vẻ nghiêm túc và chăm chỉ đó cho cô cảm giác anh ấy quả đúng là người đại diện kim bài trong tương lai.
“Kỷ tiểu thư, cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội.” Bỗng nhiên sau lưng cô xuất hiện một nam thanh niên cao gầy.
Kỷ Hi Nguyệt xoay người, cảm giác khuôn mặt này rất quen thuộc, cô chợt bật cười: “Anh là Quách Tiểu Kim đúng không?”
Quách Tiểu Kim kinh ngạc, không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại nhận ra mình, có chút vui mừng xen lẫn lo sợ. Anh ấy chưa từng gặp Kỷ Hi Nguyệt, còn cô thì có thể đã từng xem qua sơ yếu lý lịch hoặc là vài bộ phim anh ấy đóng vai quần chúng.
“Đúng đúng đúng. Kỷ tiểu thư biết tôi ư?” Quách Tiểu Kim xúc động nói.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả: “Nhớ chứ, Anh Mộ Dung đã từng nhắc về anh với tôi. Anh là người mà anh ấy đánh giá rất cao, cố gắng lên nhé. Phải rồi, sở trường của anh là diễn cái gì?”
Quách Tiểu Kim sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Kỳ thực tôi cũng không biết mình giỏi gì nữa, cảm giác giống như vẫn chưa tìm được vai diễn vừa ý.”
“Để tôi cho anh ý kiến nhé. Tôi cảm thấy anh rất thích hợp đóng vai phản diện đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Quách Tiểu Kim thảng thốt. Kỷ Hi Nguyệt nói tiếp: “Ý tôi không phải là nhìn mặt anh ác đâu. Tôi chỉ cảm thấy anh có thể thử xem thế nào. Vai phản diện rất thử thách kỹ năng diễn xuất của các diễn viên. Tôi nghĩ anh có thể làm được. Anh Mộ Dung cũng nói đôi mắt của anh đóng vai phản diện rất đạt, anh hoàn toàn có thể đi đường tắt khác để trở thành diễn viên phái thực lực mà.”
“Thật ư? Cám ơn Kỷ tiểu thư đã chỉ bảo. Để tôi cố gắng thử xem.” Quách Tiểu Kim đáp. Anh ấy biết ngoại hình của mình không đủ để làm nam chính, ngay cả nam thứ cũng không có hy vọng.
Kể đến vai phản diện, đã có rất nhiều diễn viên bình thường miễn cưỡng tiếp nhận, anh ấy cũng từng nhận vài lần, nhưng không phải là vai phản diện chính, đất diễn cũng không nhiều. Song nếu Kỷ Hi Nguyệt đã nói như vậy, biết đâu anh ấy có thể khai phá một con đường riêng biệt thì sao.
“Tiểu Nguyệt, cậu đang định hướng cho anh ấy đấy à?” Trần Manh Manh hơi khó hiểu nên hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Phải có danh tiếng trước, lúc ấy mới có nhiều cơ hội để chọn vai diễn. Mình cảm thấy anh ấy sẽ dễ dàng thành công hơn trong vai phản diện.”
“Nói nghe cũng có lý, vậy còn mình thì sao? Cậu cảm thấy mình thích hợp diễn vai gì?” Trần Manh Manh cũng muốn được chỉ điểm.