“Bố, bố cũng nghĩ vậy sao? Con cũng cảm thấy chắc chắn sẽ kiếm được tiền.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, bố cô quả nhiên là người làm ăn, rất có mắt nhìn.
Hai bố con uống hơn nửa chai rượu vang. Thực ra Kỷ Hi Nguyệt không uống được nhiều, nhưng Kỷ Thượng Hải lại uống rất vui vẻ.
“Bố, sổ sách của Bất Động Sản Kỷ Tinh bố giải quyết thế nào rồi?” Kỷ Hi Nguyệt chuyển chủ đề.
Kỷ Thượng Hải cười khổ: “Tôn Mai chết rồi, số tiền mười tám triệu đó cũng bị phong tỏa, khoản nợ này coi như hết cách, lại không thể định tội tham nhũng cho một người đã chết. Đợi cảnh sát điều tra rõ ràng, khoản tiền này sẽ được trả lại cho Bất Động Sản Kỷ Tinh, chuyện này cũng coi như chấm dứt.”
“Không phải chứ? Bố, lẽ nào bên bố đều cho rằng Tôn Mai tham nhũng?” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, không dám tin chuyện này đã phát triển tới bước như vậy.
“Chứ đâu còn cách nào khác?” Kỷ Thượng Hải uống một ngụm rượu.
“Tôn Mai chết ở Úc, chứng tỏ là có người muốn giết người diệt khẩu. Bố, chẳng lẽ bố không muốn biết sự thật?” Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc, không ngờ bố mình lại có suy nghĩ như vậy.
Kỷ Thượng Hải nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, loại chuyện này trước khi chưa có chứng cứ đầy đủ thì không thể kết luận bậy bạ. Tôn Mai tại sao lại sang Úc, tiền ở đâu cô ta có, con nghĩ cô ta là người vô tội sao?”
“Cho dù cô ta không phải là người vô tội thì cũng có đồng phạm. Một mình cô ta làm sao có thể sử dụng nhiều công quỹ như vậy. Bố, phải chăng bố đang bênh vực cho Tần Hạo?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hỏi.
“Tần Hạo? Tiểu Nguyệt, con ngốc à? Cậu ta chỉ là một phó tổng giám đốc!” Trên mặt Kỷ Thượng Hải thoáng chút đau khổ.
Kỷ Hi Nguyệt chấn kinh, ly rượu vang trong tay xém chút nữa bị cô làm đổ, bố nói vậy là có ý gì?
“Lẽ nào, lẽ nào chuyện này cũng có liên quan đến chú hai?” Kỷ Hi Nguyệt không dám tin, “Không thể nào, chú hai cũng đâu thiếu tiền. Mười tám triệu không thể nào khiến chú ấy ra tay giết người được?”
“Tiểu Nguyệt, chuyện này con đừng truy xét nữa. Vấn đề nội bộ của Bất Động Sản Kỷ Tinh bố đang nghiêm ngặt kiểm chứng, con cứ làm tốt công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt của con đi, đừng giống như mẹ con muốn đào sâu gốc rể nữa.” Trong mắt Kỷ Thượng Hải thoáng chút đau thương.
“Bố, những cái khác con có thể không quan tâm, nhưng con người của Tần Hạo bố rốt cuộc đã hiểu rõ được mấy phần?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Kỷ Thượng Hải nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, vì sao con lại có thành kiến với Tần Hạo như vậy? Mấy ngày hôm nay bố đã gặp cậu ta, trò chuyện cũng khá vui vẻ. Cậu ta là một thanh niên có triển vọng, siêng năng và tận tâm, làm việc có lề lối và rõ ràng, bàn chuyện với đối tác đều nhận được nhiều nhận xét tích cực.”
“Bố, bố cảm thấy con sẽ vô duyên vô cớ ghét bỏ một người sao?” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói, “Nhưng rõ ràng là con không hề vừa mắt với Tần Hạo, người này tâm cơ rất sâu.”
“Nhưng con đâu có hiểu cậu ta, sao lại biết cậu ta tâm cơ sâu? Tiểu Nguyệt, không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đi ghét bỏ một người như vậy chứ. Dầu gì cậu ta cũng đã làm việc cho Bất Động Sản Kỷ Tinh năm năm, từ một nhân viên nhỏ bé lên chức phó tổng giám đốc, mọi người đều nhìn thấy được năng lực của cậu ta. Con nghĩ đi, nếu một người không có năng lực, làm sao có thể leo lên vị trí đó?”
Kỷ Thượng Hải vẫn cho rằng Kỷ Hi Nguyệt tính khí còn con nít, không nhìn vừa mắt Tần Hạo thì nghĩ rằng cậu ta là người xấu.