Nhưng vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất bình tĩnh, đôi mắt sau cặp kính lớn nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào bà ta, khiến cho bà ta có chút cảm giác sởn tóc gáy.
“Đỗ tổng, là tôi cố ý đấy.” Kỷ Hi Nguyệt vừa dứt câu, Lộc Hùng suýt chút nữa đập đầu vào tường. Anh ta chỉ muốn kêu Vương Nguyệt nhận sai, sau đó anh ta nói vài câu rồi chuyện này sẽ từ từ trôi qua. Nhưng bây giờ câu nói của Vương Nguyệt đã khiến mặt mày của Đỗ Lệ đỏ bừng lên, hai mắt bà ta trợn trừng.
“Cô, cô nói cái gì?” Đỗ Lệ không dám tin vào tai mình.
“Tôi nói là tôi cố ý tung tin chuyện của Lý Mai, bởi vì nhân phẩm của người phụ nữ này rất tệ, tôi không nhìn vừa mắt.” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói với giọng điệu vững vàng bình tĩnh.
“Cô, cô!? Nhân phẩm tệ thì đã sao? Nhưng mà cô ta biết kiếm tiền, cô có biết một năm cô ta có thể kiếm được bao nhiêu cho công ty không?” Cơ mặt của Đỗ Lệ cũng run lên.
“Tôi biết. Nhưng cô ta có thể kiếm tiền không đồng nghĩa với việc cô ta có thể đánh đập, chửi bới và xúc phạm người khác. Ngược lại, loại người cứ tư chất kém như vậy mà cứ để cho cô ta kiếm tiền là không công bằng!” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Cô!” Đỗ Lệ hoàn toàn sửng sốt, “Cô muốn bảo vệ chính nghĩa, thay trời hành đạo?”
“Đỗ tổng đã nói như vậy thì cứ cho là vậy đi. Tôi chỉ hy vọng trong giới diễn xuất không tồn tại lọai chướng khí xấu xa. Đỗ tổng là sếp tổng của bộ phận diễn xuất, lăn xê ngôi sao là công việc của chị, nhưng mong chị có thể dạy dỗ lại tư chất của bọn họ, nếu không sớm muộn gì bọn họ cũng gây họa cho công ty. Tôi chỉ là đề phòng chuyện chưa xảy ra mà thôi.”
Cơ mặt của Lộc Hùng không ngừng run rẩy.
Bởi vì anh ta cũng bị ngớ ngẩn trước lời nói của Kỷ Hi Nguyệt luôn rồi. Cô gái ngốc nghếch này là người của liên minh công lý sao?
Đỗ Lệ bị sốc tới nghẹn lời. Bà ta cảm thấy giữa mình và cô thực tập sinh này chắc phải cách nhau mấy đời. Bây giờ mà vẫn còn người không coi trọng tiền bạc sao?
“Sếp Lộc, người cậu tuyển vào là anh hùng cứu đời sao?” Đỗ Lệ chỉ còn cách châm biếm Lộc Hùng.
“Khụ khụ, Đỗ Lệ, chị đừng tức giận. Vương Nguyệt là sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp, nội tâm tràn đầy chính nghĩa cũng là chuyện tốt mà.” Lộc Hùng cười trừ.
“Tốt em gái cậu ấy!” Đỗ Lệ tức giận đập bàn, “Lộc Hùng! Tôi không quan tâm cậu che chở cho người của cậu thế nào, chúng ta tìm cấp trên phân xử!” Nói xong còn liếc Kỷ Hi Nguyệt một cái rồi đẩy cửa bỏ ra ngoài.
Nhìn thấy Long Bân đứng đờ đẫn ngoài cửa, bèn nói: “Tránh ra!” Sau đó nện đôi giày cao gót hầm hầm bỏ đi.
Long Bân nhún vai, bước vào văn phòng.
Mặt Lộc Hùng cũng tối sầm lại, Đỗ Lệ cũng không thèm nể mặt anh ta, còn nói năng hùng hổ.
“Sếp, để tôi đi giải thích với cấp trên.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Lộc Hùng thấy Long Bân bước vào, ánh mắt sáng lên: “Vương Nguyệt, cô ra ngoài làm việc đi. Long Bân, cậu ở lại đây một chút.”
“Tôi?” Long Bân có chút khó hiểu, chỉ chỉ vào mũi mình.
Kỷ Hi Nguyệt cũng không hiểu, mang theo hoài nghi vừa bước tới cửa thì Lộc Hùng đã lên tiếng: “Long Bân, cậu còn muốn theo Vương Nguyệt học tập không?”
“Dĩ nhiên là muốn rồi?” Long Bân liền đáp.
Khóe miệng Lộc Hùng câu lên một nụ cười ý tứ: “Vậy chuyện này cậu đi giải thích với cấp trên đi.”
“…..!” Long Bân và Kỷ Hi Nguyệt đang đứng ở cửa cùng một biểu cảm.
Long Bân gãi gãi đầu, Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Sếp, không cần đâu. Cứ để tôi đi giải thích, cùng lắm là bị sa thải thôi.”
“Vậy càng không được. Cô đừng làm loạn, ra ngoài làm việc đi.” Lộc Hùng lo lắng nói. Người tài như Vương Nguyệt sao anh ta có thể bỏ qua dễ dàng được. Thiệt hại là bộ phận diễn xuất, chứ đâu phải phòng tin tức của anh ta, bên anh ta còn kiếm tiền nhiều nữa là đằng khác.
Đây là điểm tốt mấu chốt của Vương Nguyệt, thiệt hại thì thiệt hại, nhưng cô bé này rất có tinh thần chính nghĩa, nên dĩ nhiên phải bảo vệ công lý thì có gì là sai?