Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha ha: “Úy tiểu thư, thật ngại quá. Anh Hàn nói có thể ngủ chung một giường thì không còn là người ngoài nữa, nên gọi là bà xã.”
“Phụt!”Triệu Vân Sâm phun ngụm canh hàu vừa mới uống ra ngoài.
Sự điềm tĩnh trên khuôn mặt xinh đẹp của Úy Mẫn Nhi nháy mắt cũng nứt vỡ.
Thím Lý đứng bên cạnh cúi thấp đầu, cơ thể run rẩy vì bị Kỷ Hi Nguyệt chọc cười. Có thể nói ra những lời như vậy cũng chỉ có cô bé nghịch ngợm này thôi.
Bác Vương đứng một bên khác, nghe được câu này, khuôn mặt già nua cũng nhịn đến đỏ bừng.
“Kỷ Hi Nguyệt, cô không cần mặt mũi nữa à? Những lời như vậy mà cũng nói ra khỏi miệng được sao!” Triệu Vân Sâm lau lau khóe miệng, tức giận nói.
“Thiếu gia Vân Sâm đừng ngại. Mặt của tôi được chú ba cậu nhận xét là rất xinh đẹp! Mà tôi cũng thấy rất hài lòng.” Kỷ Hi Nguyệt cười, sau đó ăn một miếng thức ăn mình nấu.
Nhưng khuôn mặt của cô tức thì nhăn tít lại, xoay đầu nhìn thím Lý: “Thím Lý, mùi vị thế này anh Hàn có chịu được không?”
Khóe miệng thím Lý khẽ run rẩy: “Chiều này tiểu thư có thể làm lại một lần.”
Kỷ Hi Nguyệt bày ra vẻ mặt đau khổ: “Thím Lý, bây giờ cháu đã biết thím vất vả thế nào rồi. Nấu ăn quả thực không dễ dàng.”
“Haha, Kỷ Hi Nguyệt, bởi mới nói cô đâu phải phụ nữ, cái gì cũng không biết, chỉ có khua môi múa mép là giỏi.” Triệu Vân Sâm lập tức tóm lấy điểm yếu của Kỷ Hi Nguyệt.
“Ít nhất thì tôi cũng có cái để khua môi múa mép, chứ thiếu gia Vân Sâm đây có thể làm được gì? Uống miếng canh hàu cũng không xong, còn thua cả đứa con nít ba tuổi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu ta, cười nói.
“Cô, cô!” Triệu Vân Sâm tức giận phát run. Tại sao!? Tại sao miệng mồm của người phụ nữ này lại trở nên độc địa như vậy!
Ba năm nay, mỗi lần mà cô chửi chú ba, miệng lưỡi còn độc địa khó nghe hơn, bây giờ coi như cậu ta cũng đã được nếm trải mùi vị.
“Đừng có mà cô cô cô nữa. Học Úy tiểu thư kìa, ăn không nói ngủ không nói.” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường cậu ta.
“Không phải cô mới là người nói nhiều nhất sao!” Triệu Vân Sâm thực sự tức muốn chết.
“Tôi đâu phải kiểu thục nữ, huống hồ, chú ba cậu rất thích cái miệng này của tôi. Haha” Kỷ Hi Nguyệt nhướng nhướng mày, biểu cảm đó phải nói là hết sức láu cá.
Mọi người đều ngây ra như phỗng.
Hàm nghĩa trong câu nói của Kỷ Hi Nguyệt quá phong phú.
Sắc mặt Úy Mẫn Nhi nhất thời bừng đỏ, ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt không còn giữ được sự lạnh lùng và khinh thường như trước, mà thay vào đó là vẻ ghanh tị sâu sắc.
Còn Triệu Vân Sâm thì miệng mồm há hốc, trân trân nhìn khuôn mặt đang cười tít mắt của Kỷ Hi Nguyệt, bất tri bất giác tầm mắt của cậu ta cũng rơi vào cái miệng nhỏ đang nhai của cô.
Lúc này thím Lý và cả bác Vương rất ít cúi đầu đều đang cúi thấp đầu, biểu cảm đó đã không còn dùng lời gì để diễn tả.
“Ngại quá, tôi vẫn chưa đói lắm.” Úy Mẫn Nhi đột nhiên lau khóe miệng rồi lập tức đứng dậy, xoay người bỏ đi.
Kỷ Hi Nguyệt liếc thấy bữa chính của cô ta vẫn còn nguyên, xem ra đã bị chọc tức tới mức nuốt không trôi.
Triệu Vân Sâm hoàn hồn, nhìn theo bóng lưng của Úy Mẫn Nhi, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Kỷ Hi Nguyệt, cô quá vô liêm sỉ và ghê tởm, hơn nữa còn thô thiển. Nói thế nào Úy tiểu thư cũng là khách của chú ba đấy!?”
“Buồn cười, chú ba cậu đâu có nói cô ta là khách của tôi, anh ấy chỉ nói với tôi cô ta là tình địch của tôi thôi!” Kỷ Hi Nguyệt chống trả, dáng vẻ cười cợt càng chói mắt hơn.
“Chú ba thật sự nói như vậy?” Triệu Vân Sâm giật mình, chú ba không phải người sẽ nói ra những lời như vậy.