Mục lục
Hàn Thiếu Cực Sủng Vợ Trước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông mập mạp kia rú lên vì đau chân, lời nói càng thêm ô uế, nhưng Kỷ Hi Nguyệt nghe không hiểu. Cô bảo hai nhân viên cửa hàng báo cảnh sát, gọi xe cứu thương.



Nhân viên cửa hàng nhìn nhau, lập tức làm theo, trong khi đó Kỷ Hi Nguyệt chạy về xem người phụ nữ lớn tuổi kia.



Lúc này người phụ nữ đã có sắc mặt tái xanh, trán vã mồ hôi, tư thế vặn vẹo giờ vẫn chưa thẳng lại.



“Bác gái, có lẽ bác bị trật eo rồi.” Kỷ Hi Nguyệt đỡ lấy bà.



Người phụ nữ lớn tuổi kia đau đớn định xoay người, nhưng lại đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh đầm đìa.



“Bác à, bác đừng gấp, đã gọi xe cứu thương rồi, bác có người thân ở gần đây không?” Kỷ Hi Nguyệt dùng một tay ôm eo bà, định đỡ bà đứng lên.



“Không được, không được, đau quá, tôi không cử động nổi, có phải tôi bị liệt rồi không?” Người phụ nữ vừa nói mà nước mắt vừa rơi xuống, không biết là do đau hay do sợ hãi, hoặc cũng có thể là cả hai.



“Không đâu, chỉ một lúc thôi, bác đừng quá lo lắng.” Kỷ Hi Nguyệt an ủi bà.



Người phụ nữ nhờ Kỷ Hi Nguyệt lấy di động trong túi xách của bà, rồi nhìn bà gọi điện thoại.



“Ông xã, em, em bị người ta đẩy ngã, giờ không đứng dậy nổi. Hình như eo em gãy rồi.” Người phụ nữ vừa nói vừa rơi nước lệ.



Kỷ Hi Nguyệt nghe giọng nói nức nở của người phụ nữ, không ngờ đã lớn tuổi như thế mà vẫn như thiếu nữ thân mật với người đàn ông của mình như vậy, tình cảm vợ chồng của hai người này chắc chắn rất tốt.



“Không, gần thế nên em không bảo Cường Sâm đi theo, chẳng qua là mua ly cà phê. Tên mập mạp kia xoay người đụng vào em, bánh mì của hắn rơi, sau đó nói là em cố ý, đẩy em một cái, em ngã vào bàn, giờ eo đau muốn chết.” Người phụ nữ giải thích cho người bên kia điện thoại nghe.



Không biết bên kia nói cái gì, người phụ nữ ậm ừ vài tiếng rồi cúp máy.



Người phụ nữ nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Cảm ơn tiểu thư. Tài xế của tôi ở gần đây, lập tức sẽ tới, mấy người nước ngoài này thật sự ức hiếp người Hoa chúng ta, hoàn toàn không nói lý lẽ.”



Kỷ Hi Nguyệt nghe người phụ nữ vừa giải thích chuyện bà bị đẩy thì đã biết người phụ nữ này thật sự xui xẻo. Tên mập kia béo như vậy, xoay người đụng vào người khác, còn đẩy trách nhiệm cho phụ nữ lớn tuổi, mắng một câu còn được, thế mà lại còn đẩy, loại hành vi này thực sự đáng giận.



Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, vội nói: “Đúng vậy, cho nên người Hoa chúng ta vẫn phải tự đoàn kết mới được.”



Ngoài cửa, nhân viên cửa hàng cãi nhau với tên mập mạp kia, còn chỉ vào cameras, tựa như nói tên mặp cũng không chống chế được.



Tên mặp đã đứng lên, thở phì phò đi tới chỗ Kỷ Hi Nguyệt bên này, đôi mắt phẫn nộ dường như sắp phun ra lửa có thể thiêu chết Kỷ Hi Nguyệt và người phụ nữ kia.



Kết quả, khi tên mập mạp kia vừa đi tới, hắn đã giơ nắm đấm về phía hai người phụ nữ, đây là vì bị bắt không chịu phục, cho nên định trả thù trực tiếp?



Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy não tên mập mạp này không dùng được, hay là hắn thực sự cho rằng người Hoa quá dễ ức hiếp, cho dù đánh thì hắn cũng sẽ không có vấn đề gì?



Kỷ Hi Nguyệt vốn không định nhiều chuyện, chuyện sau đó người phụ nữ này và cảnh sát chắc chắn sẽ thương lượng giải quyết.



Nhưng không ngờ tên mập mạp này nóng tính như vậy, cảnh sát còn chưa đến, cô phải tự ra tay.



“Ông định làm gì!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngăn ở trước mặt người phụ nữ: “Bác gái này đã không đứng lên nổi, ông còn định đánh chết người hả?”



Tên mập mạp kia ngang nhiên mắng bằng tiếng Anh: “Ông đây đánh chết hai con điếm người Hoa này! Cút khỏi Paris! Cút trở về chỗ mọi rợ của bọn mày đi!” Khuôn mặt kia đầy dữ tợn, tướng mạo căm thù người Hoa thực sự giống ma quỷ xấu xí không tả nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK