Hơn bốn giờ chiều, cô bàn bạc với Liễu Đông một chút rồi hai người về lại thành phố. Trước khi rời khỏi, Lâm San thân thiết nắm tay Kỷ Hi Nguyệt, cảm kích nói: “Vương Nguyệt, cảm ơn cô lần này đã giúp đỡ chúng tôi.”
“Chuyện vẫn chưa thành mà? Thành công rồi hẳn cám ơn tôi vẫn chưa muộn.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
“Bất kể có thành công hay không vẫn phải cảm ơn cô. Các cô đi đường cẩn thận nhé. Ngày mốt chúng tôi xong việc bên đây sẽ qua tìm cô.”
“Được, cố gắng diễn cho tốt nhé. Bộ phim này sẽ giúp cô thành công vang dội và vượt mặt Lý Mai. Phải có lòng tin với chính mình. Và tất nhiên cũng phải có lòng tin với tôi nữa, haha. Vào đi, chúng tôi về đây.” Kỷ Hi Nguyệt bái bai cô ấy.
Lâm San nhìn chiếc xe rời đi, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng không biết sao biểu hiện và lời nói của Kỷ Hi Nguyệt cả ngày hôm nay đều khiến cô ấy cảm thấy cô là một người rất uy tín.
Những bản tin mà cô đưa gần đây đa số đều là tin tức quan trọng, điều này cho thấy cô cũng là một người rất nghiêm túc với công việc, vì vậy cô ấy chấp nhận tin là cô sẽ không chém gió.
“Chị Lâm San, chị yên tâm đi, Tiểu Nguyệt sẽ giúp chị sắp xếp.” Trần Manh Manh nói với Lâm San.
“Manh Manh, Vương Nguyệt thực sự giỏi vậy sao?” Lâm San muốn từ Trần Manh Manh khẳng định lại một số chuyện.
“Đúng vậy, cô ấy thực sự rất giỏi, sau này chị sẽ biết.” Trần Manh Manh cười, “Vào trong nhanh lên, hôm nay tôi còn một phân cảnh cuối cùng nữa.”
Lâm San gật đầu cười: “Manh Manh, nếu Lý Mai vẫn cứ ức hiếp cô thì cô qua bên tôi đi.”
“Cảm ơn chị Lâm San, ở đâu cũng phải tôi luyện mà. Bây giờ tôi không còn sợ Lý Mai nữa. Đắc tội với Tiểu Nguyệt thì cô ta cứ đợi nhận xui xẻo đi, haha.” Trần Manh Manh nở nụ cười bí hiểm chào cô ấy rồi bỏ chạy.
Lâm San đứng đực ra một lúc lâu để nghĩ về câu nói của Trần Manh Manh, rốt cuộc Vương Nguyệt là thần thánh phương nào?
Song, niềm tin mà cô ấy dành cho Kỷ Hi Nguyệt lại càng lúc càng tăng lên.
Trên đường, Liễu Đông nhìn Vương Nguyệt lái xe, tâm trạng của cô hình như rất tốt, còn ngâm nga hát ca, khiến cậu có chút dở khóc dở cười.
“Chị Nguyệt, chị thật sự có thể giúp Lâm San kiếm được ba mươi triệu tiền đầu tư sao?” Liễu Đông hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt liếc cậu: “Cậu cảm thấy tôi không có năng lực đó à?”
“Đương nhiên không phải. Nhưng ba mươi triệu đâu phải là con số nhỏ, chị còn nói nội trong ba ngày, lỡ như xảy ra sự cố ngoài ý muốn hoặc là không đúng hẹn thì sao? Chẳng phải Lý Mai sẽ sẽ được nước lấn tới?”
“Haha, Liễu Đông, cậu vẫn chưa hiểu tôi sao? Tôi có bao giờ làm mấy việc không chắc ăn đâu? Cậu yên tâm đi. Cảng Thành người giàu vô số kể, ba mươi triệu vẫn chưa là nghĩa lý gì đâu!” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Cho dù không có tiền đầu tư một trăm triệu của đại ma vương, cô vẫn có thể mở miệng mượn của bố cô.
Liễu Đông đột nhiên cảm thấy mình không hiểu gì về Vương Nguyệt. Rõ ràng là cô bằng độ tuổi với cậu, công việc cũng mới bắt đầu được một thời gian ngắn, nói thẳng ra là vẫn còn là một sinh viên đại học, quá lắm chỉ là một thực tập sinh, vậy thì cô lấy đâu ra nhiều mối quan hệ như vậy?
Chỉ có thể lý giải theo một khả năng duy nhất, đó là gia thế của cô rất vững chắc. Nhưng cô nói cô chỉ còn bố, mẹ đã mất sớm, vậy suy ra bố cô phải là một nhân vật rất tầm cỡ đúng không?
“Liễu Đông, cậu đừng nghĩ lung tung, cũng không cần lo lắng, tôi đã có cách của mình. Cảm ơn cậu hôm nay đã cùng tôi đến thăm Manh Manh nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Chị Nguyệt, giữa chúng ta còn nói cảm ơn cái gì. Manh Manh cũng coi như là bạn của tôi mà.” Liễu Đông nghĩ đến chuyện Kỷ Hi Nguyệt chỉ xem cậu như một người bạn gái, trong lòng lại có chút lạc lỏng.
“Cúng đúng.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười, “Phải rồi, ba ngày nay có thể tôi sẽ rất bận, cậu tự ra ngoài đi dạo để kiếm tin tức nhé. Tháng sáu mới bắt đầu, cũng không cần gấp gáp.”
“Được, tôi hiểu rồi.” Liễu Đông biết cô đi tìm nguồn đầu tư. Thực ra cậu rất muốn đi theo cô, nhưng biết làm sao để mở miệng.