“Bắt em đi nghiên cứu?” Tim Kỷ Hi Nguyệt đập hẫng một nhịp.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, sắc mặt trở nên khó coi: “Cho dù không phải để nghiên cứu thì cũng sẽ ngăn chặn sự lớn mạnh của em. Thứ nhất, em sẽ là mối đe đọa của tất cả bọn họ. Thứ hai, em không phải là thành viên của đội tuyển quốc gia, cũng không phải là người của Triệu gia, cho nên mọi người sẽ đua nhau giành giật. Thứ ba, khi không giành được nữa, mọi người thà rằng tiêu diệt.”
Kỷ Hi Nguyệt âm thầm kinh hãi, đáng sợ thế cơ à?
“Cũng chưa có nhiều người biết em là người tu luyện khí công, sau này nếu không cần thiết em sẽ không sử dụng tùy tiện, cố gắng không để nhiều người biết là được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.
“Trong chuyến đi Mỹ và bắt bọn buôn lậu m.a tú.y, em đã sử dụng khí công, chắc hẳn sẽ sớm gây sự chú ý đến người khác.” Đôi mắt của Triệu Húc Hàn chứa đựng vô vàn lo lắng.
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo, sau đó khẽ nói: “Vậy, vậy giờ em ở bên cạnh anh cũng tính là người của Triệu chứ?”
“Trước khi chính thức gả cho anh thì vẫn chưa được tính là người của Triệu gia.” Triệu Húc Hàn chau mày.
“Vậy em gả cho anh là được rồi chứ gì?” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.
Trái tim Triệu Húc Hàn bỗng đập rộn ràng, cúi đầu hôn lên trán cô một cái: “Anh đương nhiên rất muốn cưới em, nhưng em vẫn chưa đáp ứng được điều kiện thứ hai của chủ mẫu Triệu gia. Quy củ không thể bỏ qua được.”
Kỷ Hi Nguyệt trợn tròn hai mắt, muốn gả cho anh cũng rắc rối phết. Mà không kết hôn với anh thì cô lại trở thành tán tu khí công, một khi bị người khác phát hiện, cô chỉ còn cách trốn chui trốn nhủi sao?
“Chuyện phiền phức nhất là ám vệ của Triệu gia không thể ra mặt, nhưng một khi điều tra đến em, bọn họ chắc chắn cũng sẽ bị bại lộ. Đó cũng là một rắc rối.” Trong lòng Triệu Húc Hàn lúc này rất thấp thỏm, mọi thứ đến quá nhanh và bất ngờ.
Kỷ Hi Nguyệt có chút tủi thân, nói: “Ý anh là em đã làm liên lụy đến anh rồi, đúng không?”
“Nói linh tinh. Anh chỉ đang nói đến những vấn đề tồn tại mà chúng ta có thể cùng nhau giải quyết thôi, nhưng anh hy vọng em nên tiết chế lại một chút, đừng làm ra những chuyện như vậy nữa. Có một số chuyện Tâm Lan biết rất rõ, cô ấy sẽ nói với em sau. Nó phức tạp và nguy hiểm hơn chúng ta tưởng rất nhiều.” Triệu Húc Hàn ôm lấy cô.
“Anh sẽ cố gắng bảo vệ em hết mức có thể, nhưng anh sợ một ngày nào đó anh không thể bảo vệ em được nữa, em biết không?” Triệu Húc Hàn nói ra nỗi sợ hãi trong lòng.
Kỷ Hi Nguyệt từ từ tiêu hóa hết những lời nói của anh, sau đó khẽ gật đầu: “Em biết rồi. Anh Hàn, em sai rồi, lẽ ra em nên tìm anh bàn bạc trước.”
“Còn ai biết em biết khí công nữa không?” Triệu Húc Hàn suy nghĩ một lát rồi hỏi cô.
“Bốn tên buôn lậu m.a tú.y và cặp vợ chồng đó, còn lại đều là người của mình. À phải rồi, Vô Cốt cũng biết nữa.” Kỷ Hi Nguyệt mếu máo đáp.
“Người của mình thì dễ giải quyết, chỉ ngại bọn buôn lậu m.a tú.y mà đôi vợ chồng đó thôi. Thế này đi, để anh đi giải quyết, tìm cách bịt miệng bọn họ lại.” Triệu Húc Hàn liền nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Triệu Húc Hàn lại hôn lên miệng cô một cái: “Không phải anh muốn em lo lắng, anh chỉ muốn em cẩn thận thêm thôi. Bây giờ đã có anh ở đây, em không cần bận lòng. Vấn đề mà chúng ta cần lo lắng là sau này.”
“Em hiểu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt gật gù, nhìn anh rời khỏi.
Sau đó đôi mắt của cô từ từ nheo lại. Nếu đã tồn tại nhiều nguy hiểm như vậy, cô bắt buộc phải đẩy nhanh tiến độ huấn luyện, khiến mình trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức không ai có thể bắt nạt được cô!
Né tránh và sợ hãi không phải tính cách của Kỷ Hi Nguyệt cô, không lớn mạnh được thì đồng nghĩa với cái chết. Mạng của cô bây giờ là nhờ trọng sinh mới có được, nếu không làm gì đó, chẳng phải cô đã phụ lòng mong đợi của ông trời dành cho mình rồi sao?