“Oẹ!” Kỷ Hi Nguyệt làm động tác buồn nôn: “Anh Thiết, anh còn để cho em ăn cơm không? Anh thích em cũng vô dụng, em phải nói bao nhiêu lần hả. Ngoại trừ anh Hàn thì người đàn ông nào nói lời ngon tiếng ngọt với em, em nghe cũng sẽ buồn nôn.”
“Em thật đúng là không chừa một chút thể diện cho anh.” Thiết Quý Hoành cười lắc đầu.
“Đó cũng là do chính anh không cần thể diện, bằng không sao lại ra điều kiện để cho chính mình khó chịu như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi, xem thường anh ta ra mặt.
“Được được được, anh phát hiện anh vĩnh viễn không nói lại em, chẳng trách em làm phóng viên.” Thiết Quý Hoành nói ra làm cho sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt hơi thay đổi, lập tức nói: “Xem ra anh Thiết thật sự đi tìm hiểu em kĩ càng rồi, là tên đần Triệu Vân Sâm đó nói?”
“Cậu ta có thể biết cái gì? Em toàn nói cậu ta là tên đần, chẳng qua phải nói thật, Vân Sâm vẫn chưa hết hy vọng với em, nói phải quay lại với em, nói em và Triệu Húc Hàn ở cùng nhau là vì em bị cậu ta đá cho nên nổi điên lên, đây là vì muốn kích thích cậu ta, có phải hay không?” Thiết Quý Hoành buồn cười nhìn qua Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt thở dài, nói: “Có những người vậy, mất đi rồi mới biết quý trọng. Anh ta vĩnh viễn không biết rằng có một số người, chết tâm rồi, không bao giờ có thể hồi sinh được nữa. Anh ta muốn quay lại với em, đợi kiếp sau đi.”
“Còn nữa, anh Thiết, anh cũng không phải người đàn ông ngu ngốc, em và anh Hàn có phải thật sự yêu nhau hay không, người sáng suốt đều nhìn ra được. Anh cảm thấy em sẽ là người vì kích thích Triệu Vân Sâm mà làm loại chuyện ngu dốt này?”
“Còn nữa, anh Hàn là người đàn ông ưu tú, là đối tượng người phụ nữ nào cũng sẽ thích và sùng bái, anh ấy có thể yêu em, đó là may mắn Kỷ Hi Nguyệt tu được kiếp trước, cho nên em càng phải quý trọng hơn nữa.”
“Ừm, em là một người phụ nữ tốt.” Thiết quý hoành gật đầu, anh ta đương nhiên không tin lời Triệu Vân Sâm, bởi vì Kỷ Hi Nguyệt nhắc tới Triệu Vân Sâm, sự khinh thường trong đáy mắt thật sự là coi đối phương vô dụng.
“Em chưa bao giờ nói em là người phụ nữ tốt, chỉ là em học được cách quý trọng.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong cúi đầu ăn canh.
Thiết Quý Hoành nhìn thấy cô vẫn không nhúc nhích, một lúc sau mới nói: “Cho dù em có nói đi nói lại quan hệ của em với Triệu Húc Hàn bền chặt cỡ nào, anh vẫn còn hy vọng trong cuộc đời của anh có thể có kí ức tốt đẹp được cùng em đi du lịch một ngày.”
“Được, chúng ta nói lời giữ lời. Em sẽ cùng anh đi du lịch một ngày, anh sẽ nói cho em biết người Thiết Thiên Hoa gọi điện thoại là ai? Thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi rõ.
Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Yên tâm đi, anh nói lời giữ lời, vậy em nói xem, vì sao muốn đi Ý? Anh còn nghĩ em muốn đi Anh.”
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thực ra đương nhiên có tính toán, mỉm cười nói: “Thật ra đi Anh cũng được. Đi Ý là bởi vì mẹ em có người bạn thân ở trường Luật tại Ý, em muốn đi thăm một chút. Nếu anh Thiết thấy như vậy là không công bằng với anh thì em có thể không đi.”
Thiết Quý Hoành cười nói: “Nếu như vậy thì chúng ta đi Ý cũng được, biển La Mã là thắng cảnh du lịch nổi tiếng thế giới, em chắc cũng biết mẹ của Triệu Húc Hàn chính là chết ở chỗ đó, có lẽ em cũng muốn đi xem thử?”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Nếu như có thể, tôi đương nhiên muốn đi xem thử, nhưng mà tôi nghĩ anh Hàn chắc chắn sẽ rất tức giận.”
“Vì sao?” Thiết quý hoành sửng sốt.