Liễu Đông sau khi kinh ngạc rất lâu thì vội vã gật đầu. Trong lòng cậu rất mơ hồ. Không biết tại sao Vương Nguyệt lại biết Chu Dương Thiên ngày mai xảy ra chuyện, nhưng cậu biết cô chắc chắn sẽ không lừa cậu.
Cậu ở lại xem thêm tin tức về Chu Dương Thiên. Người đàn ông với khuôn mặt tươi như hoa trong bức ảnh thực sự không có chút tin tức tiêu cực nào. Không biết là ngày mai sẽ có tin tức lớn gì xuất hiện.
Kỷ Hi Nguyệt tan làm, ra khỏi đài truyền hình thì thấy Trần Thanh đang đứng bên cạnh bồn hoa dưới lầu hút thuốc. Thấy Kỷ Hi Nguyệt đi ra, anh ta tức giận đùng đùng bước tới.
Kỷ Hi Nguyệt dừng chân, nhíu mày nhìn Trần Thanh.
Trần Thanh lúc này mặt mày đen thui, tóc tai thì cứ như lâu rồi chưa cắt, trông cả người rất chán đời và bẩn thỉu, quả thực không có dáng dấp của một phó phòng bộ phận tin tức.
“Anh Trần, anh có chuyện gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt mở miệng hỏi thẳng.
“Vương Nguyệt, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.” Trần Thanh hít thở thật sâu để đè nén sự mất bình tĩnh của mình xuống, sau đó đáp lại.
“Ngại quá. Tôi tan làm sớm là để về nhà có việc.” Kỷ Hi Nguyệt còn lâu mới ra ngoài một mình với loại người hai mắt chứa đầy lửa hận này.
“Vương Nguyệt, cô không chừa mặt mũi cho tôi sao? Dù gì tôi cũng là cấp trên của cô đấy.” Trần Thanh có chút méo mặt tức giận.
“Cấp trên thì ít nhất phải có dáng vẻ của cấp trên. Ban ngày ban mặt anh theo dõi chúng tôi đến bệnh viện là chuyện nên làm của một cấp trên sao?” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh nói.
Trần Thanh sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên hung ác nói: “Vương Nguyệt, cô đừng có không biết điều!”
“Xin lỗi nhé, anh Trần, đạo bất đồng bất tương vi mưu*, mời anh tránh đường cho!” Kỷ Hi Nguyệt biết có nói thêm cũng chẳng ý nghĩa gì. Một số người đã dã tâm thì làm gì có chính trực.
(Đạo bất đồng bất tương vi mưu- xuất xứ trong Luận Ngữ, Chương Vệ Linh Công, có thể hiểu là không cùng chí hướng, tư tưởng, quan niệm thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được – nguồn: Google.)
Trần Thanh đột nhiên túm lấy cánh tay Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt bị đau thét lên.
“Người phụ nữ thối tha, đồ không biết xấu hổ!” Không ngờ Trần Thanh lại đánh Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức phản ứng, một chân đá vào đũng quần của anh ta.
“A!” Trần Thanh không ngờ cô gái này lại mạnh mẽ như vậy, trực tiếp đá vào chỗ hiểm. Anh ta thảm thiết kêu lên rồi buông Kỷ Hi Nguyệt ra, sau đó nhảy lên ngồi xuống.
Khuôn mặt xanh đỏ đan xen, xem ra là bị Kỷ Hi Nguyệt đá không nhẹ.
“Anh Trần, anh quá đáng lắm rồi đấy!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận, thật không ngờ người đàn ông này ngay trước cửa công ty lại dám ra tay đánh cô.
Cũng may, tuy cô chưa bắt đầu học kỹ năng tự vệ, nhưng trước đây lúc bị anh em của Triệu Vân Sâm xuýt chút nữa cưỡng bức đã biết được đòn này là công dụng nhất.
Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói xong thì quay người rời đi, nhưng Trần Thanh thực sự đã nổi điên.
“Người phụ nữ đáng chết! Ông đây giết chết cô!” Cả người Trần Thanh đột nhiên từ phía sau bổ nhào vào Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt không kịp tránh đi, bị đẩy ngã nhào xuống đất, cô khẩn thiết hô lớn: “Cứu mạng. Giết người rồi!”
Ở cổng đài truyền hình có hai bảo vệ, vốn dĩ đã chú ý hai người từ ban đầu, nhưng bởi vì cả hai đều là nhân viên của đài truyền hình, có lẽ là tranh chấp cá nhân nên họ cũng không để ý lắm.
Nhưng không ngờ người đàn ông lại ra tay với người phụ nữ.
Hai người lập tức lao đến, trong tay còn cầm thêm roi điện.
Trần Thanh giống như đã đánh mất lý trí, hai tay bóp cổ Kỷ Hi Nguyệt làm cô nhất thời kêu không ra tiếng.