“Đường đường là một phóng viên kim bài mà ngay cả tốt nghiệp cũng không được thì đúng là có chút mất mặt đấy.” Triệu Húc Hàn khá là buồn cười, nhưng sắc mặt vẫn rất bình thường.
“Làm gì có chuyện đó, chẳng qua là em không nghiêm túc viết thôi. Giáo sư cũng thật là. Để em ở nhà viết lại là được. Tại sao cứ phải kêu em chiều nay đến văn phòng ông ấy làm gì thế không biết. Chắc lại có ý kiến gì với em đây.”
Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.
Triệu Húc Hàn mỉm cười, mở hộp đồ ăn ra, đột nhiên bất động.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn sang. Trên mặt món ăn tinh xảo có một miếng trứng hình trái tim. Thím Lý quả nhiên rất có tâm.
“Chiều này để La Hi đi với em.” Triệu Húc Hàn nói.
“Oh.” Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một tiếng. Nhớ đến chuyện lần trước vừa ra khỏi cổng trường đã bị người của Triệu Vân Sâm bắt cóc, lần này cô đem theo La Hi cho an toàn.
Trải qua mấy lần nguy hiểm, cô cũng không muốn thể hiện nữa. Có tài nguyên sẵn thì tội gì không dùng? Mất công lại bị nói là làm kiêu.
“Hôm nay tay nghề của thím Lý rất khá.” Triệu Húc Hàn ăn món trứng tình yêu.
Kỷ Hi Nguyệt thoáng vui mừng, tâm trạng cũng tốt lên hẳn: “Là em kêu thím Lý làm đấy. Anh thấy bạn gái của anh có tốt không, còn bớt chút thời gian qua ăn bữa trưa tình yêu với anh nữa.”
Triệu Húc Hàn lập tức đỏ mặt, trong nháy mắt chưa kịp tiêu hóa hết những lời đường mật của cô.
Anh chỉ có thể ừm một tiếng: “Sau này rãnh thì nhớ đến.”
“….!” Kỷ Hi Nguyệt phát hiện, hình như cô vừa tự bê đá đập chân mình.
“Anh Hàn, anh không sợ em mệt à? Cứ chạy đi chạy lại ấy.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.
Triệu Húc Hàn đáp: “Có La Hi chở em mà.”
“Nhưng em phải hóa trang tới lui nữa.” Lúc này Kỷ Hi Nguyệt dù không thay quần áo, nhưng đầu tóc đã thả ra, mắt kính cũng tháo xuống. Lát quay về cô cũng phải phải đội lại bộ tóc giả, hóa trang lại, phiền phức vô cùng.
“Em không muốn trở về thân phận Kỷ tiểu thư à?” Triệu Húc Hàn nhíu mày nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa được. Làm phóng viên Vương Nguyệt đang rất ổn. Em sợ nếu biết em là Kỷ Hi Nguyệt rồi thì rắc rối sẽ nhiều hơn. Còn Kỷ Hi Nguyệt thì cứ để là người thành lập công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt cũng được.”
“Xem ra em cũng không khác anh là bao. Ra ngoài không được quang minh chính đại.” Triệu Húc Hàn đột nhiên thở dài. Cứ nghĩ đến những lúc muốn hẹn cô ra ngoài anh phải đội nón, đeo kính, mang khẩu trang thì quả thực có chút bất tiện.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Không sao không sao, đều vì sự an toàn thôi mà. Đợi sau này anh chính thức nắm vững được Triệu thị, em cũng trở thành phóng viên kim bài rồi chúng ta có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người với thân phận của mình rồi.”
“Ừm.” Sắc mặt của Triệu Húc Hàn có chút nặng nề.
Kỷ Hi Nguyệt đành phải nghĩ cách làm anh vui. Ăn cơm xong, hai người lại cùng nhau đi bộ một vòng sân thể thao trên sân thượng, sau đó Kỷ Hi Nguyệt mới rời khỏi.
Kỷ Hi Nguyệt không về đài truyền hình mà đến thẳng Đại học Truyền Thông.
Bởi vì đang trong kì nghĩ nên sinh viên cũng không nhiều. La Hi đậu xe xong thì cùng Kỷ Hi Nguyệt vào trường.
Giáo sư quả nhiên đang đợi cô. Kỷ Hi Nguyệt vừa vào là đã bị mắng té tát hơn một tiếng đồng hồ, còn bị bắt đem về nhà viết lại. Quả thực là đau khổ không nói nên lời.
“La Hi, anh ra cổng đợi tôi trước nhé. Tôi muốn đi vệ sinh.” Kỷ Hi Nguyệt đưa tài liệu cho La Hi, sau đó chạy vào nhà vệ sinh công cộng của trường đại học.
La Hi liếc nhìn bóng lưng của cô, sau đó cầm tài liệu ra trước cổng trường đứng đợi.