Cố Cửu tối sầm mặt, tự hỏi tại sao mình lại đi thích người phụ nữ nhỏ nhen và nham hiểm này cơ chứ?
Kết giao với kiểu bạn này đã chẳng lời lãi gì còn lỗ thêm nữa.
Cố Cửu một bụng chửi thầm, oan ức không tả được, nhưng vẫn rất thành thật khai báo: “Được rồi. Nhưng chuyện này tôi cũng không rõ đâu đấy, vì phương diện này tôi không được rành cho lắm. Cho dù cậu ấy có nói với tôi, tôi cũng không biết là cái gì đúng cái gì sai.”
“Nói thử xem sao? Anh cũng biết là tôi rất nhạy cảm với các vụ án mà.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Cố Cửu sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu: “Thi thể của mẹ cậu ấy được vệ sĩ khiêng về trang viên bên Pháp. Địa điểm xảy ra chuyện là Rome. Nghe bảo là trong lúc đi du lịch thì bị đuối ở biển.”
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt. Cố Cửu nói tiếp: “Bác sĩ pháp y khám nghiệm thì đúng là bị chết đuối, cho nên kết luận là một vụ tai nạn.”
“Sao cơ?” Kỷ Hi Nguyệt không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy.
Cố Cửu đáp: “Tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi. Mặc dù ngay cả cảnh sát cũng kết án là chết đuối, nhưng ông cụ Triệu va Hàn thiếu từ đầu đến cuối vẫn không tin, bởi vì có rất nhiều điểm nghi vấn.”
“Đúng vậy, anh không nói thì ngay cả tôi cũng cảm thấy có nhiều điểm đáng ngờ. Lúc mẹ anh ấy ra ngoài lẽ nào không mang theo vệ sĩ? Đi du lịch mà chẳng có một người bạn nào đi cùng? Nếu ở trên bãi biển, tại sao bao nhiêu người vậy mà không một ai nhìn thấy? Nếu bị đuối nước ở một nơi không có người, vậy thì tại sao lại đi đến chỗ không có người đó?”
Kỷ Hi Nguyệt một hơi nói ra ba điểm nghi vấn.
“Điểm nghi vấn lớn nhất là mẹ cậu ấy lại biết bơi.” Cố Cửu liếc nhìn cô và nói.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó lập tức nói: “Vậy thật sự kiểm tra ra nguyên nhân tử vong là do đuối nước sao?”
“Phải. Hồ sơ vụ án vẫn đang lưu giữ trong cục cảnh sát Rome, chuyện này cũng không cách nào làm giả được.” Cố Cửu nói, “Chỉ là quá kỳ lạ.”
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui: “Có thể ai đó đã đánh ngất dì ấy, sau đó đẩy xuống nước, để dì ấy không thể tự cứu mình và chết đuối.”
“Hoặc là bị người ta dìm chết ở một nơi khác, sau đó mới ném xuống biển chẳng hạn?”
“Nhưng đó là khu du lịch, không có khả năng.”
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, Cố Cửu nghe cô phân tích thì có chút sởn tóc gáy.
“Cố Cửu, tôi phải xem chi tiết vụ án mới có thể làm thêm phân tích, anh có cách nào không?” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc một lúc rồi cuối cùng nói.
Cố Cửu nói: “Tôi làm gì có bản lĩnh đó. Vụ án của mẹ cậu ấy đã bị Triệu gia hạ tử lệnh từ lâu, không một người nào có thể động vào điều tra, trừ phi là người của Triệu gia.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Được rồi. Tôi sẽ nhờ anh Hàn giải thích cho tôi biết.”
“Tiểu Nguyệt, cô vì muốn báo thù cho mẹ mình nên mới điều tra vụ án sao?” Cố Cửu bắt đầu lo lắng.
Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt trở nên lạnh lùng: “Đương nhiên. Tôi cũng không thể để cho mẹ mình chết một cách vô lý. Với lại anh Hàn tốt với tôi như vậy, tôi cũng nên giúp anh ấy làm rõ được sự thật.”
“Nhưng Tiểu Nguyệt, cô sẽ gặp nguy hiểm nếu lỡ người khác biết cô đang điều tra vụ án đấy. Cô có biết đã bao nhiêu người chết rồi không?” Cố Cửu thấp giọng nói.
Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất khó coi: “Bao nhiêu?”
“Chưa tính vụ tai nạn máy bay của mẹ cô là đã chết mười mấy người rồi. Nhiều trong số đó là những người thân tín bên cạnh Hàn thiếu, vì điều tra vụ án mà đã bị giết hại trong âm thầm.”
Lúc Cố Cửu nói những lời này sau lưng còn đổ mồ hôi lạnh. Anh ấy không hề muốn nhắc đến những chuyện này, nó thực sự quá khủng khiếp.
Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên đã tái mặt. Tên hung thủ này thật sự quá điên cuồng. Hắn ta phải tàn bạo máu lạnh đến vậy sao? So với loại tội phạm như Tần Hạo hay Đường Tuyết Mai thì e là súc sinh cũng không bằng.