Người đàn ông trung liền ngăn cô lại: “Cô gái, tôi không có đánh vợ, thật đấy. Cô đi nhanh đi. Tôi hứa sẽ không gây ra tiếng ồn nữa. Cô mau về ngủ đi!”
Người đàn ông trung niên thiết nghĩ, cho dù cô gái này có ngốc đi nữa cũng không thể để cô vào nhà được, như vậy chẳng phải sẽ hại cô sao?
“Không được! Tôi không tin lời chú được. Chú đổ nhiều mồ hôi như vậy chắc chắn là đã đánh vợ. Mở ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!” Kỷ Hi Nguyệt lôi di động ra.
Người đàn ông trung niên rất bất lực, không biết nên làm thế nào. Ngay sau đó cả người anh ấy bị kéo ngược về phía sau, người đàn ông cầm súng liền chĩa về hướng Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt giả vờ hoảng sợ, trố mắt hóa đá. Sau đó cô bị người đàn ông chĩa súng kéo vào trong, cửa lại đóng chặt lần nữa.
Hạ Tâm đứng đầu cầu thang thấy như vậy, trái tim chợt đập hẫng một nhịp, hy vọng Kỷ Hi Nguyệt không sao.
Song nghĩ đến năng lực khí công của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng cô ấy cũng yên tâm phần nào. Cô ấy lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Kỷ Hi Nguyệt. Vì lúc nãy Kỷ Hi Nguyệt có nói là hàng xóm tầng dưới.
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt bị cưỡng ép lôi vào trong, cô thấy trong phòng khách còn ba người đàn ông khác, ngoài ra còn có một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh tủ ti vi với khuôn mặt đẫm nước mắt, trong miệng còn ngậm thứ gì đó, nhìn rất đáng thương.
Dưới sàn nhà là một mảnh hỗn độn, còn có vệt máu.
Một người đàn ông đang đứng bên cạnh cửa sổ ban công, nhìn xuống phía dưới quan sát.
“Con đàn bà này dở hơi! Đại ca, em đành phải để nó vào!” Tên cầm súng đẩy Kỷ Hi Nguyệt vào trong.
“Anh, các anh là ai?” Kỷ Hi Nguyệt giả vờ sợ hãi hỏi, cô nhìn thấy trên bàn trà còn một khẩu súng.
Tên Hắc Trạch Minh đó, Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra ngay. Quả nhiên rất đặc biệt, đầu trọc, nhỏ con nhưng đầy nội lực, hai mắt rất sắc bén, còn có chùm râu nhỏ và thanh samurai bao giờ cũng nằm trong tay.
Hoàn toàn giống hệt với hình dáng của một người Nhật.
“Trói nó lại. Trời sắp sáng rồi, muốn ra ngoài phải dựa vào ba con tin này.” Hắc Trạch Minh liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi nói.
“Đại ca, chúng ta chỉ có một điểm mạnh này, nhưng bên dưới có rất nhiều người, sợ là chúng ta chỉ cần thò đầu ra là ngủm ngay. Hơn nữa, nếu bọn họ có tay súng bắn tỉa thì làm thế nào đây?” Một tên đồng bọn khác lo lắng.
“Lo gì chứ. Chúng ta là người xấu, chúng ta có thể giết người, nhưng cảnh sát thì không thể tùy tiện sát hại người khác. Có ba con tin còn sợ không ra ngoài được nữa sao? Đợi tới trời sáng sẽ bắt đầu đàm phán. Nếu bọn chúng không chuẩn bị đường thoát thân cho chúng ta, chúng ta sẽ giết một người vứt xuống dưới trước!” Hắc Trạch Minh quả nhiên là một tên máu lạnh tàn nhẫn.
Đột nhiên, điện thoại của Hắc Trạch Minh đổ chuông, hắn ta lập tức nhận máy: “Thế nào rồi?”
Âm thanh bên kia Kỷ Hi Nguyệt nghe không rõ.
“Chờ? Trời sắp sáng rồi đấy. Tao nói cho mày biết, nếu bọn tao không ra ngoài được, bát cơm của mày cũng không giữ nổi đâu!” Hắc Trach Minh hung hăng nói.
Sau đó hắn ta im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Ba con tin. Đợi trời sáng tóm thêm vài đứa nữa làm lá chắn, không có gì phải lo lắng cả!” Dáng vẻ của Hắc Trạch Minh rất tự tin.
“Chỉ cần lên xe chạy và lái ra khỏi đây sẽ có người tiếp ứng, chuyện sau đó mày không cần lo!” Hắc Trạch Minh nói tiếp.
Kỷ Hi Nguyệt quan sát hắn ta, tay hắn ta vẫn không rời thanh samurai, trên thắt lưng còn đeo một chiếc túi, bên trong hẳn có danh sách của tổ chức mà Kỷ Hi Nguyệt muốn lấy nhất.
Người đàn ông trung niên bật khóc nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Cô gái, cô ngốc à!” Sau đó anh ấy cũng bị bịt miệng.
Kỷ Hi Nguyệt bị tên cầm súng lôi kéo, cô tức giận nói: “Các anh làm gì vậy, đây là phạm pháp đấy!” Cô không ngừng vùng vẫy.
“Còn ồn nữa là bố mày bắn bỏ mẹ mày đấy!” Người đàn ông cầm súng lấy dây thừng định trói Kỷ Hi Nguyệt.