Một chốc sau, bố của Nha Nha đã lao ra khỏi cửa hàng, chạy về làn đường bên phải.
Nha Nha đuổi theo, trên mặt còn vương đầy nước mắt. Kỷ Hi Nguyệt đoán có lẽ là bố của Nha Nha đã cướp tiền của cô ấy rồi bỏ chạy.
Kỷ Hi Nguyệt liền kêu La Hi phóng xe đuổi theo bố của Nha Nha, ông ta lấy được tiền rồi chắc chắn sẽ đi mua m.a tú.y, nên đuổi theo ông ta có khả năng sẽ tóm được tên bán m.a tú.y.
Bố của Nha Nha chạy rất nhanh, nhưng chân có chút khập khễnh. Xe của La Hi cách ông ta không xa, nhiều lần nhìn thấy ông ta như chực ngã.
Kỷ Hi Nguyệt thấy trong tay ông ta đang cầm vài tờ tiền giấy, dáng vẻ còn nhễ nhại mồ hôi, thiết nghĩ tác hại của m.a tú.t thật đúng là đáng sợ, cho nên càng phải sớm tiêu diệt và nghiêm khắc trừng phạt.
Bố của Nha Nha đột ngột rẽ vào một con hẻm, Kỷ Hi Nguyệt và La Hi cũng nhanh chóng tấp xe vào lề đường, sau đó cả hai cùng xuống xe và đi về phía con hẻm.
Lúc còn trên xe, Kỷ Hi Nguyệt đã trở lại dáng vẻ của Vương Nguyệt, cô không muốn lấy thân phận của Kỷ Hi Nguyệt để đi tìm bọn buôn lậu m.a tú.y, nhằm tránh việc nhóm người này sẽ liên tưởng đến người nhà cô.
Nếu có báo thù, cứ đến tìm Vương Nguyệt cô là được.
Bên trong con hẻm là ngôi nhà lầu cũ kĩ, tòa dân cư cũ năm tầng không có thang máy.
La Hi nháy mắt đã nhìn thấy bố của Nha Nha bước vào một trong những ngôi nhà đó.
“Đại tiểu thư, đây chắc chắn là hang ổ rồi, nếu không sao lại lui tới một nơi xập xệ như vậy? Có cần gọi cảnh sát đến đây không?” La Hi hỏi.
“Cũng được, tôi sẽ gọi điện thoại lại, đề phòng bọn chúng có súng lại tổn thương người vô tội. Anh đứng đây canh chừng nhé.” Kỷ Hi Nguyệt ra bên ngoài gọi điện thoại.
Bên Ngô Phương Châu đã ra khỏi đồn cảnh sát, nghe cô đã tìm được hang ổ thì càng tăng thêm tốc độ.
Kỷ Hi Nguyệt gửi định vị vào nhóm chat năm người, ba vị đội trưởng biết tin thì hết sức vui mừng.
Trương Cương vừa hay cũng đang ở bên ngoài, nói là sẽ dẫn theo anh em qua bên đó.
Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một tiếng, sau đó bước lại chỗ của La Hi đang đứng, chợt phát hiện anh ấy không còn ở đó nữa, đồng thời bên phía ngôi nhà kia đang có hai người đàn ông quàng vai nhau bước ra.
Trời thì nóng mà hai tên này đều mặc áo ba lỗ màu đen, trên cánh tay còn có vài hình xăm, miệng phì phèo thuốc lá, đầu tóc lởm chởm như bàn chải.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thế nào cũng thấy hai tên này không phải phường gì tốt đẹp, và nếu trong đây xuất hiện đám du côn này, liệu chúng có phải là đồng bọn của bọn buôn m.a tú.y không?
La Hi không có ở đây chứng tỏ là muốn tránh mặt hai người này, Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, cô có nên hạ gục hai tên này trước không?
Vì trước sau gì bước vào con hẻm cũng phải chạm mặt. Kỷ Hi Nguyệt cúi đầu, bởi vì bây giờ cô đang trong dáng vẻ của Vương Nguyệt, nên cô sợ bọn chúng sẽ nhận ra.
Con hẻm không lớn, hai tên này còn dàn hàng hai, hơn nữa còn vừa đi vừa trò chuyện.
“Mẹ nó lại bị chị đại chửi cho một trận, doanh thu giảm đi rất nhiều, lão đại bên kia cũng không vui.”
“Cũng vì tin tức trên truyền hình ầm ĩ quá đấy. Bây giờ cả thành phố đều đang tấn công chỗ này, chúng ta phải cẩn thận một chút.”
“Con nhỏ phóng viên chết tiệt kia đúng là đáng ghét, đưa tin quá lên làm người khác hoảng sợ.”
“Nói tới mới nhớ, con nhỏ phóng viên đó cũng khá cừ đấy chứ, một lúc đánh gục được cả hai tên đàn em của lão đại. Tao nghe nói sắp tới sẽ mời sát thủ chuyên nghiệp đến để xử khô con nhỏ đấy đấy.”
“Haha, con nhỏ đấy đúng là đã chọc tức lão đại rồi. Chúng ta đợi xem kịch hay thôi.”
Hai người vừa đi vừa tán dóc, Kỷ Hi Nguyệt cúi đầu đứng dựa vào bờ tường, nhường đường cho bọn chúng bước qua.
Cứ tưởng hai người bọn chúng sẽ không nhìn thấy cô, nhưng đợi lúc hai tên bước ta, có một trong hai tên đó xoay đầu lại.
Kỷ Hi Nguyệt vừa lúc cũng đang ngẩng đầu lên, và cô không ngờ là hắn ta sẽ quay đầu lại, lần này thực sự đã chạm mặt chính diện.