Nói rồi, anh ta dùng dao nhỏ vỗ lên khuôn mặt cô ta.
“Kỷ Hi Nguyệt, con tiện nhân này, nhanh giết tao đi, bằng không tao có thành quỷ cũng không buông tha mày!” Úy Mẫn Nhi sợ tới mức run rẩy toàn thân, lập tức quát lên với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Cô đừng tìm tôi, người giết cô là anh Thiết, tôi không tư cách lấy đâu!”
“Mày! Đồ tiện nhân, câu dẫn anh Húc Hàn, mày sẽ không được chết tử tế!” Úy Mẫn Nhi tức giận đến mức hét lớn.
Kỷ Hi Nguyệt không tức giận tí nào, nói: “Chính cô không có bản lĩnh thì đừng ghen ghét tôi có bản lĩnh. Anh Hàn là của tôi, cho nên cô có mắng nữa cũng vô dụng, tiết kiệm chút sức đi.”
“Tôi muốn gặp anh Húc Hàn! Anh ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy! Ảnh sẽ không làm thế!” Bởi vì quá sợ hãi nên nước mắt của Úy Mẫn Nhi lại chảy xuống, cơn đau trên tay khiến cô ta cực kì thống khổ.
“Cô sẽ nhìn thấy anh ta. Chẳng qua bởi vì cô thuê mười đại sát thủ Tôn gia nên bây giờ anh ta bị Triệu gia gọi về rồi, có thể sáng mai mới trở lại được. Cho nên cô cần phải chịu đựng.” Nói rồi anh ta đã dùng vạch xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô ta như cắt quả táo.
“A a a!” Úy Mẫn Nhi sợ tới mức kêu thảm thiết, nhưng không dám động đậy. Vì vừa động đậy thì phạm vi dao nhỏ cắt xuống sẽ lan rộng hơn.
Máu chậm rãi chảy xuống, loại cảm giác này kích thích thần kinh Úy Mẫn Nhi, cô ta sợ tới mức tròng mắt cô ta sắp trừng ra ngoài.
“Khá xinh đẹp!” Thiết Quý Hoành cắt một vệt dài như ngón tay, sau đó dừng lại.
“Mày là đồ điên, đồ biến thái. Thiết Quý Hoành, mày đi chết đi!” Úy Mẫn Nhi phẫn nộ mắng, đau đớn và sợ hãi khiến nước mắt cô ta chảy xuống, nhưng nước mắt mặn khiến trên mặt cô ta càng cảm giác đau đến mức kêu thảm thiết liên tục.
“Lúc này chỉ mới bắt đầu.” Thiết Quý Hoành đi qua lấy một bao thuốc bột, ngay sau đó cầm lấy bàn tay bị dao đâm xuyên của cô ta, nói: “Không rút cũng thật sự sẽ đau chết cô, cô chịu đựng chút là được.”
Nói rồi, đột nhiên anh ta rút dao ra, Úy Mẫn Nhi lại lần nữa kêu thảm thiết một tiếng, âm thanh thê lương vô cùng, khiến Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân cũng cảm giác được đau đớn.
Ngay sau đó, Thiết Quý Hoành rắc thuốc bột vào trên vết thương, sau khi Úy Mẫn Nhi kêu thảm thiết liên tục thì đột nhiên hôn mê.
“Gì vô dụng vậy? Còn tưởng rằng cô tàn nhẫn thế thì cái gì cũng có thể chịu đựng được!” Thiết Quý Hoành châm chọc, ngay sau đó còn giúp cô ta bôi thuốc bột lên mặt.
Anh ta quay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân, cười nói: “Có phải cảm thấy tôi rất tàn nhẫn không?”
Tiêu Ân lắc đầu, nói: “Không có. Triệu gia đối xử kẻ địch cũng tàn nhẫn y thế.”
Cũng không biết trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có cảm giác gì, cô chỉ lắc đầu, nói: “Chắc cô ta sẽ không chịu được bao lâu.”
“Chút đau này còn không bằng cánh tay bị thương của anh. Tiểu Nguyệt, em quá mềm lòng.” Thiết Quý Hoành nói: “Nhớ kỹ, sau này ngàn vạn đừng để cho người khác bắt được. Nếu bị bắt, có đôi khi thật sự sẽ sống không bằng chết. Đặc biệt người biết khí công sẽ dùng rất nhiều phương pháp tra tấn kẻ địch, tâm địa tàn nhẫn hơn người bình thường.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, ngay sau đó gật đầu, nói: “Em hiểu rồi, em sẽ cẩn thận. Chẳng qua, anh Thiết, nếu có hi vọng thì vẫn phải sống, chỉ cần sống thì mới có thể càng có hy vọng.”
Thiết Quý Hoành nhìn vào con ngươi Kỷ Hi Nguyệt, nhấm nuốt ý trong những lời này của cô, sau đó anh ta gật đầu, nói: “Em nói rất đúng, nếu có thể chịu thì phải chịu đựng, có thể sống sót mới có hi vọng báo thù nhất.”
Nói rồi, anh ta nhìn Úy Mẫn Nhi: “Chẳng qua cô ta vĩnh viễn không có cơ hội, sống còn không bằng chết.”
“Đó là bởi vì cô ta làm nhiều chuyện xấu, báo ứng tự nhiên cũng sẽ nhiều hơn, nếu không chẳng lẽ ông trời không công bằng?” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, ba người lập tức đi ra ngoài.