Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 104: PHÁT HIỆN.

Ở hàng ghế sau, Tống Vĩnh Nhi ngồi ở giữa, bên trái là Nghê Chiến, bên phải là Lăng Ngạo, cho nên Nghê Chiến chỉ cần nghiêng người qua, dễ dàng quét một cái, là một tấm ảnh HD được tạo thành.
Nghê Chiến nhấp vào chỗ gửi ảnh, gửi tấm ảnh đến một ‘nhóm gia đình’. Bên trong có rất nhiều thành viên, ví dụ như ông nội Nghê Tử Dương, ví dụ như ba Nghê Tịch Mục, ví dụ như cô Nghê Tịch Nguyệt và vâng vâng.
Dưới bức ảnh, anh ta còn thêm một câu: “Bổn thiếu gia hôm nay công đức viên mãn.”
Ý là, anh ta đã một lòng phò tá, không có phụ lòng mong đợi của người nhà, cật lực thúc đẩy cuộc hôn nhân này, bây giờ hôn sự đã được bàn bạc thành công rồi!
Người trong nhóm gia đình trả lời anh rất nhanh—
Nghê Tử Dương: Dè chừng kiêu ngạo và nóng vội, tiếp tục cố gắng đi.
Nghê Tịch Mục: Bọn nó còn chưa mua nhẫn à?
Nghê Tịch Nguyệt: Chỉ còn đợi cháu thôi, mau tìm một cô gái xinh đẹp yêu đương đi.
Nghê Chiến cười, cười rất vui: Đâu nhanh vậy được, trên trời cũng đâu tự dưng rớt cô dâu cho cháu chứ, không gặp được ai tốt, cháu thà cứ mãi đơn thân, cũng không tìm tình nhân dự phòng đâu, như vậy là không có trách nhiệm.
Nghê Tử Dương: Ừm, thà thiếu mà không ẩu!
Nghê Chiến: Không nói nữa, nếu như cứ nhắn tin, anh con sẽ nghi ngờ mất, anh ta tinh ranh lắm, giống như là con hồ ly vậy!
Cất điện thoại vào túi xong, Nghê Chiến vẫn nở nụ cười rất gian tà, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện, Tống Vĩnh Nhi và Lăng Ngạo ở bên cạnh toàn bộ đều đang nhìn chằm chằm vào anh, hai người đều mang khuôn mặt vô cảm.
Anh ta chỉ cảm thấy sống lưng toát mồ hôi lạnh: “Hai người làm gì vậy? Nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?”
Tống Vĩnh Nhi dù gì cũng là một cô gái, chỉ một câu của Nghê Chiến liền khiến cô bại trận, cô đỏ mặt cúi đầu, không nói gì nữa.
Nhưng Lăng Ngạo ở bên cạnh thì đâu có dễ bị lừa như vậy, anh đột nhiên chậm rãi mở miệng: “Cho Vĩnh Nhi cổ phần của Nghê Thị, còn có đảo nhỏ là sao vậy?”
Nghe vậy, đáy lòng Tống Vĩnh Nhi liền chùng xuống!
Cô kinh ngạc nhìn Nghê Chiến, nói: “Anh Chiến, mấy thứ đó chú không biết trước gì hết sao?”
Tập đoàn trang sức Nghê Thị là xí nghiệp hoàn cầu, chỉ 5% cổ phần, mỗi năm cổ đông chia lãi thôi cũng nhận được không biết bao nhiêu tiền rồi!
Còn hòn đảo nhỏ ở ngoài vùng biển quốc tế, nếu như Tống Vĩnh Nhi đoán không sai thì đó chắc là đảo Hoa Hồng trong truyền thuyết rồi, cái thứ đó phải tốn bao nhiêu tỷ đồng mới mua được a?
“Anh, anh Chiến ~”
Tống Vĩnh Nhi bị doạ rồi, sắc mặt cô lúc này trắng bệch nhìn Lăng Ngạo: “Chú, chúng ta về đi, trả hai bản hiệp nghị đó lại cho anh Chiến?”
Vô công bất thụ lộc, nếu đã không phải là ý của Lăng Ngạo, thì món quà quý giá như vậy, cô chắc chắc không thể nhận được!
Nếu nhận rồi, cô có nằm mơ cũng không được an ổn!
Lăng Ngạo kéo lấy tay cô, chưa lên tiếng nói gì, đôi mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào Nghê Chiến, trong đôi con ngươi đen láy đó ẩn giấu một sự cuộn trào có thể lật sông đổ biển, khiến cho Nghê Chiến còn chưa đến 22 tuổi phải lập tức né mắt đi.
Nghê Chiến nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng không biết nên trả lời thế nào nữa.
Thực ra, anh đã biết từ sớm, mình lần này đến đây, sẽ không thể tránh khỏi bị Lăng Ngạo túm lấy, khăng khăng hỏi về chuyện thân thế.
Trước khi đến nhà họ Tống, anh cũng đã nghĩ đến việc làm sao để giải thích chuyện tặng tài sản này rồi, nhưng cho đến bây giờ, anh cũng không biết nên nói thế nào nữa.
Bầu không khí trong xe bỗng chốc trở nên đông cứng lại.
Lăng Ngạo vẫn đang nhìn chằm chằm vào Nghê Chiến.
Sự cố chấp này khiến cho Tống Vĩnh Nhi cũng cảm thấy đau lòng.
Cô kéo tay áo của Nghê Chiến: “Anh Chiến, chú còn đang đợi anh trả lời kìa.”
Nghê Chiến chỉ cảm thấy một trận rùng mình.
Anh ta quay đầu lại nhìn Lăng Ngạo, nhìn sâu vào anh, cuối cùng lại cười phụt một tiếng, nói: “Ha ha, chuyện này không phải ông nội trước đây đã giải thích rồi sao, mẹ của anh năm đó là trợ lý đi cùng cô em đến Thuỵ Sĩ, cũng là con gái mà nhà họ Nghê đã nhận nuôi từ nhỏ, luôn gọi chị xưng em với cô của em. Cho nên bà ấy qua đời rồi, người nhà em đều cảm thấy rất thương tiếc, nên đặc biệt ưu đãi anh một chút.”
Lăng Ngạo không nói gì, trong đôi mắt sâu thẳm của anh chảy qua một sự không vui nhàn nhạt.
Tống Vĩnh Nhi nghe vậy, khuôn mặt nhỏ bình tĩnh không có chút biểu cảm nào, cô nhìn chằm chằm vào Nghê Chiến mà cũng chẳng hề chớp mắt: “Ngay cả em cũng không tin, anh Chiến, anh tưởng chú sẽ tin sao?”
Cho dù có là bé gái được nhận nuôi từ nhỏ, được nuôi lớn như con đẻ của mình, cho dù Nghê Tử Dương có coi bà như con ruột đi nữa, nhưng cũng không thể cùng với phu nhân Nguyệt Nha cho Lăng Ngạo một khối tài sản lớn như vậy được.
Nhà họ Nghê cũng không phải là không còn hậu nhân, số tài sản lớn như vậy để lại cho Nghê Chiến, cho vợ tương lai của Nghê Chiến, cho con cái sau này của Nghê Chiến, cho ai mà không được?
Đối với lời của Tống Vĩnh Nhi, khoé môi Nghê Chiến liền giựt giựt.
Anh vốn cũng chỉ muốn qua loa qua quýt mà thôi: “Ha ha ha, vậy sao, em cũng không tin sao, ha ha, nhưng sự thật là như vậy đó, điều này có nghĩa là cả nhà chúng tôi đều rất lương thiện ha ha.”
Tống Vĩnh Nhi không biết nói gì hơn!
Cô đưa mắt nhìn qua Lăng Ngạo, đã có chút sáng tỏ rồi.
Đôi mắt trắng đen to tròn đảo một vòng trong hốc mắt, cô dựa tới ôm lấy cánh tay của Lăng Ngạo, dựa trên vai anh.
Lăng Ngạo rũ mắt nhìn xuống, cô mỉm cười nói: “Chú, lúc em học ở viện y học, đã học được một kiến thức như thế này, em thấy anh chắc chắc sẽ có hứng thú.”
Lăng Ngạo sững sờ một lát, nhìn thấy nụ cười của cô có thâm ý khác nên liền hỏi: “Là kiến thức gì?”
“Hắc hắc ~Liên quan đến DNA đó ~!” Cô nghiêng đầu qua, nụ cười giống như là một mặt trời nhỏ trong thế giới của anh vậy, thanh âm cũng rất mềm mại: “Các phân tử DNA của mỗi người đều được sắp xếp theo các chuỗi khác nhau, vì vậy có thể căn cứ theo sự đối chiếu thứ tự của những phân tử này mà biết được hai bên có quan hệ thân thích hay không.”
Nghê Chiến tuy đang nhìn ra cửa sổ, nhưng đôi tai vẫn đang gióng lên nghe, quang minh chính đại mà nghe lén hai người .
Đôi con ngươi Lăng Ngạo sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào cô: “Tiếp tục.”
Cô mỉm cười: “Giữa song sinh là 100%, giữa anh em ruột là từ 25% đến 99%, mẹ con là 50%, anh em họ và anh em chú bác là 17,5% , chú cháu và ông cháu đều là 25%. Những dữ liệu này đều là cố định, nhưng gen có thể sẽ gặp phải sự tiến hóa hoặc đột biến trong quá trình di truyền, nhưng khả năng này là rất nhỏ, mà cho dù có biến hoá, cũng không lệch quá 1%.”
Trong xe rất yên tĩnh.
Lúc nói đến đây, Trần An đã lái xe đến dưới gốc cây hoa Tử Vi ở Từ Vi cung rồi, yên lặng đậu ở đó.
Nhưng, những chủ nhân trong xe vẫn chưa có ý định đi xuống.
Lăng Ngạo nhìn cô, đột nhiên cảm thấy cô sẽ không nói ra những điều này mà không có lý do nào: “Có phải em đã phát hiện được gì rồi không?”
Tống Vĩnh Nhi rất muốn nói: Em phát hiện, trong bức ảnh ở trong phòng của phu nhân Nguyệt Nha, phu nhân Như Ca và đại đế Thiên Lăng đều trông rất giống anh.
Nhưng, Nghê phu nhân đã cảnh cáo cô.
Cô còn không rõ hậu quả khi tuỳ tiện nói ra là gì, nhưng càng để ý đến người đàn ông trước mắt, cô càng không dám nói nhiều.
Suy nghĩ một hồi, đôi đồng tử của cô chợt lóe lên một sự thận trọng, và đồng thời cũng loé qua một tia ngây thơ: “Dù gì cũng nhàn rỗi, chú bứt vài cọng tóc ra, rồi lấy tóc của anh Chiến đem đến bệnh viện để so sánh DNA, nếu như anh và anh Chiến không có huyết thống gì, vậy thì tạm thời có thể tin lời giải thích của bọn họ đối với anh: Mẹ của chú là con gái nuôi của nhà họ Nghê, bọn họ vì yêu cây mà yêu cả cành nên mới đối tối với anh, còn cho anh một phần tài sản lớn, thậm chí là còn ưu đãi cho cả vợ chưa cưới của anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK