Mục lục
Truyện Hôn Là Nghiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 459: KHÔNG MUỐN

“Bé ngoan!”

Lăng Ngạo lại gọi một câu, con ngươi đen đầy vẻ đau lòng: “Anh đã trở lại!”

Dưới ánh hào quang, dáng người gầy của anh vẫn cao ngất, eo hẹp dài, ngực rộng, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, tất cả những điều này giống hệt như trong những giấc mơ của Tống Vĩnh Nhi!

Tuy nhiên, cô không rơi một giọt nước mắt nào!

Cũng không mừng rỡ như điên đi về phía anh!

Cửa sau xe mở ra, Lam Tư Pháp mặc quốc phục của Hoa Kỳ Quốc bước xuống, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu và oan ức, nhìn thấy vẻ mặt của Tống Vĩnh Nhi, ông ta vội vàng chạy tới: “Hoàng nhi! Hoàng nhi của ta!”

Tống Vĩnh Nhi nhìn Lam Tư Pháp, cau mày, hai mắt đỏ bừng.

Cô xoay người lại, chẳng để ý đến ai!

Lăng Ngạo lập tức trở nên luống cuống!

Anh lao về trong đêm, nghĩ đến cảnh gặp lại bé ngoan không biết bao nhiêu lần, lần nào cô nhóc cũng vui mừng chạy đến, ôm chầm lấy anh, khóc nức nở, rồi tìm anh tính sổ!

Anh đã nghĩ sẽ là như vậy!

Nhưng thực tế đã thay đổi!

Lam Tư Pháp thấy con gái mặc kệ mình, như phát điên vươn tay muốn bắt lấy tay cô!

Vợ chồng Lạc Kiệt Hy cả kinh vì sợ lực mạnh sẽ khiến Tống Vĩnh Nhi mất thăng bằng mà ngã nhào, nhưng Lăng Ngạo lại nhanh hơn một bước nắm lấy cánh tay Lam Tư Pháp, nói: “Vào nhà rồi nói sau!”

Tống Vĩnh Nhi cảm thấy tiếng bước chân lộn xộn phía sau, còn có một đôi mắt nóng rực dõi theo.

Cô trầm mặc, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn ăn trước quầy thịt nướng, ngồi xuống, giống như đang đợi bữa tối.

Lam Tư Pháp gấp muốn kêu lên thì Lăng Ngạo liếc nhìn xung quanh rồi nói nhỏ điều gì đó vào tai ông ta, Lam Tư Pháp lập tức che miệng lại như một đứa trẻ, không dám nói gì.

Lạc Kiệt Hy sải bước đi tới, vươn tay đỡ lấy Lam Tư Pháp, nghiêm túc nhìn ông ta: “Đại Đế Lam, ta là Kiệt Hy, ngài còn nhận ra ta không?”

Mọi người đều thấy trạng thái tinh thần của Lam Tư Pháp có vấn đề.

Phu nhân Nghê sợ tới mức núp sau lưng Nghê Tử Dương, chăm chú quan sát, Nghê Tử Dương không nói lời nào, khóe miệng mang theo một tia nghiền ngẫm, liếc nhìn Tống Vĩnh Nhi.

Lạc Kiệt Hy không dám chậm trễ, bắt giữ vị vua láng giềng, chuyện như vậy nói nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn cũng rất lớn.

Ông lập tức dỗ dành, đưa Lam Tư Pháp vào biệt thự, vừa tự tay lấy quần áo sạch cho ông ta, còn giải thích người làm sẽ giúp ông ta giặt giũ.

Có thể thấy, Lam Tư Pháp và Lăng Ngạo đã không được nghỉ ngơi thoải mái trong vài ngày.

Dưới hai mắt Lăng Ngạo là quầng đen, con ngươi đỏ ngầu, chiếc cằm lúc nào cũng nhẵn bóng như ngọc, lúc này đã được bao phủ bởi lớp râu màu đen, nhưng vẫn tràn đầy vẻ phong độ đẹp trai, lại vô cùng gợi cảm.

Anh chậm rãi đi đến bên cạnh Tống Vĩnh Nhi, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Bé ngoan ~! Anh nhớ em.”

Tống Vĩnh Nhi phớt lờ.

Anh giơ tay, cẩn thận kéo cánh tay cô: “Bé ngoan, anh muốn ôm em!”

Tống Vĩnh Nhi khó khăn rút tay lại, lạnh lùng nhìn anh: “Thái tử điện hạ, xin hãy tự trọng!”

Lăng Ngạo: “…”

Phu nhân Nghê đứng sang một bên, không dám đi xa, vì sợ đôi trẻ sẽ cãi nhau một trận, tốt hơn hết nên giải hoà trước.

Nghê Tịch Nguyệt đã đi cùng Lạc Kiệt Hy vào nhà, bà biết rằng Nghê Tử Dương đang ở ngoài nên sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.

Những người trong cung nướng một miếng cá tuyết, đặt lên một chiếc đĩa trắng tinh xảo cho cô, rồi lặng lẽ lui ra.

Tống Vĩnh Nhi nhìn miếng cá tuyết, vừa định dọn bộ đồ ăn lên, thì nhìn thấy một đôi bàn tay đẹp đẽ thon dài cầm dao dĩa lên, Lăng Ngạo đã nghiêm túc đứng dậy cắt miếng thịt cá tuyết.

Cô nhướng mày nhìn anh: “Thái tử điện hạ, ngài Lăng Ngạo, có một chuyện tôi nghĩ có thể ngài chưa biết.”

Lăng Ngạo đang cắt cá, dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm cô: “Có chuyện gì vậy?”

Tống Vĩnh Nhi ngẩng đầu nhìn anh, đứng lên, trên mặt không chút biểu cảm nói: “Tôi muốn ly hôn với anh!”

Lăng Ngạo: “…”

Nước da của anh tái nhợt, đôi lông mày hơi mệt mỏi của anh thoáng hiện ra vẻ luống cuống!

Cô nhóc đang nói đùa?

Không thể nào, bé ngoan của anh tốt bụng như vậy, sao có thể tức giận với anh chứ?

“Thực xin lỗi.” Anh nhanh chóng đặt dao dĩa xuống rồi nói lời xin lỗi, vừa định chạm vào cô thì cô đã lùi ra xa, suýt nữa thì vấp phải ghế ăn, Lăng Ngạo sợ tới mức không dám tiến lên một bước nữa!

Cô nhìn anh chằm chằm nói: “Anh lừa dối tôi hết lần này đến lần khác, vì tôi quá hiền nên anh không sợ, nghĩ dù trời có sập cũng không sao, quay lại dỗ dành rồi ôm tôi một cái là xong chuyện đúng không?”

Lăng Ngạo: “…”

Cô cười chế nhạo nói: “Cho nên, cái này gọi là người hiền dễ bắt nạt! Tôi không muốn bị anh ức hiếp nữa, trái tim tôi không chịu được! Tôi chỉ muốn một người chồng ổn định đáng tin cậy. Nhưng anh rõ ràng không phải vậy! Thời điểm anh mạo hiểm, anh có biết tôi và mẫu hậu đã lo lắng và buồn bã như thế nào không, anh thì tự do tự tại rồi, muốn đi lúc nào thì đi, có hàng đống lý do để biện minh, ngựa quen đường cũ, anh không quan tâm đến cảm xúc của người khác, sống chung với một người như anh, thật sự rất mệt mỏi!”

Lăng Ngạo: “…”

Tống Vĩnh Nhi nhướng mày, trong con ngươi không có một giọt nước mắt, dường như cô đã trải qua những năm tháng đau khổ nhất, dường như cô đã hạ quyết tâm ly hôn với Lăng Ngạo: “Tôi thừa nhận rằng đôi khi anh đối xử với tôi rất tốt, nhưng sự ổn định của anh quá kém. Tôi thà lấy một người chồng không chu đáo bằng anh, nhưng lúc nào cũng khiến tôi cảm thấy thoải mái, an toàn và ổn định! Tôi không muốn mang thai ba đứa mà phải nằm trên lớp băng mỏng, sống trong sợ hãi! Anh luôn nói rằng anh nắm chắc, anh có lòng tin rằng anh sẽ quay trở lại, nhưng trên đời này không có điều gì là tuyệt đối cả, lỡ như thì sao? Lỡ như anh không thể quay lại thì sao? Anh bảo một mình tôi ôm ba đứa trẻ sẽ sống ra sao? Anh đã từng nghĩ đến chưa?”

Lăng Ngạo tiến lên một bước có chút tự trách, nhưng cô lại lùi lại một bước, anh sợ tới mức không dám nhúc nhích: “Bé ngoan, anh thật sự sai rồi, thật sự sẽ không có lần sau! ”

Tống Vĩnh Nhi lắc đầu, vẻ mặt cứng rắn như thẩm phán: “Anh đã nói rất nhiều lần rồi! Uy tín của anh không còn là số âm nữa, mà đã sụp đổ rồi! Tôi sẽ không tin anh nữa, bởi vì tôi không muốn trở thành kẻ ngốc bị anh lừa gạt!”

“Bé ngoan, đừng nóng giận, cẩn thận tức giận sẽ tổn thương thai nhi, em nhẫn tâm để cho ba đứa con không có mẹ sao?”

“Tôi không muốn sinh nữa!” Tống Vĩnh Nhi thốt lên: “Dù sao tôi vẫn là sinh viên, còn chưa tốt nghiệp. Mau làm xong thủ tục ly hôn đi, sau đó tôi sẽ bỏ chúng! Vốn là tôi uống thuốc mới có thai, thai nhi hẳn cũng không khoẻ mạnh!”

“Bé ngoan!”

“Tạm biệt!”

Tống Vĩnh Nhi cố nén nước mắt, xoay người giơ tay ôm bụng rồi bước vào nhà.

Màn đêm buông xuống, những con đom đóm lập loè xuất hiện, trong khung cảnh thơ mộng ven hồ, Lăng Ngạo bị cô làm cho sợ chết khiếp, anh sải bước đi tới, ôm chầm lấy cô từ phía sau, khàn giọng, dường như nước mắt sắp rơi: “Bé ngoan! Anh thật sự sai rồi, không thể ly hôn, không thể ly hôn! Cầu xin em! Đừng ly hôn với anh, anh không muốn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK